Chương 16: Không Đánh Nhau

"Rầm" một tiếng, Kiều Sâm đạp cửa sân thượng.

Lục Xuyên đưa lưng về phía cậu, đứng ở lan can nhìn xuống dưới, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu quay lại, từ trên cao nhìn cậu.

"Lục Xuyên, lại muốn đánh nhau nữa đúng không? Ông cóc sợ mày."

Kiều Sâm hùng hổ nói xong liền cởi áo khoác của mình ra ném xuống đất, phòng bị nhìn Lục Xuyên, nghiêm túc đợi anh.

Lục Xuyên nhảy khỏi lan can, nhẹ nhàng chạm đất, đi đến trước mặt Kiều Sâm cúi người nhặt chiếc áo khoác ném thẳng lên đầu cậu.

"Không đánh nhau, muốn mời mày hút điếu thuốc thôi." Anh nói rồi lấy một hộp thuốc lá trong cặp ra rút một điếu đưa cho Kiều Sâm.

Kiều Sâm cau mày, không hiểu mô tê gì nhìn Lục Xuyên, anh lại muốn giở trò quỷ gì đấy.

Lục Xuyên kẹp một điếu thuốc lá trắng nhà, đưa tới trước mặt cậu.

Kiều Sâm do dự trong chốc lát, nhưng vẫn nhận, Lục Xuyên lấy bật lửa ra đốt cho cậu, rồi tự đốt cho mình một điếu.

Hai người hít vài hơi, Kiều Sâm vẫn là người không giữ được bình tĩnh trước, lớn giọng: "Cuối cùng thì mày muốn gì?"

Lục Xuyên không để ý tới cậu, quay người đến bên tường, chống tay lên nhìn các bạn dự thi đang làm động tác chuẩn bị cho cuộc thi đấu.

Hút xong một điếu thuốc, anh chà tàn thuốc trên mặt đất, quay đầu nhìn Kiều Sâm: "Hết giận chưa?"

Kiều Sâm ngẩn người, hừ một tiếng lạnh tanh: "Nói cho mày biết, chuyện của tao với Sở Sở, mày bớt can thiệp đi, cũng đừng nghĩ là quản được."

Lục Xuyên hoạt động cổ tay, tránh câu chuyện của Kiều Sâm, hời hợt hỏi: "Sao mày lại muốn làm đại ca?"

Kiều Sâm cau mày, không rõ trong túi hồ lô của Lục Xuyên đang chứa cái thứ gì.

"Muốn thì muốn thôi, còn phải tại sao gì nữa?"

"Đương nhiên là có, bất cứ việc gì cũng đều có nguyên nhân."

Kiều Sâm lại hút một hơi, nghĩ nghĩ bèn nói: "Hào quang."

"À, hào quang." Lục Xuyên gật nhẹ: "Chỉ là vì hào quang?"

"Lục Xuyên, thật tình thì mày muốn cái gì." Kiều Sâm mất sạch kiên nhẫn: "Muốn đánh nhau thì nói thẳng đi."

"Đánh cái gì mà đánh." Lục Xuyên cười khẽ: "Muốn bị tao hành đến vậy à?"

"Cái cứt!" Kiều Sâm tức giận hừ một tiếng: "Đừng quên, mày cũng từng ăn nắm đấm của ông đấy."

"Kiều Sâm, chiều nay chung kết chạy năm ngàn mét, muốn đánh cược một lần nữa không?"

"Cược cái gì?"

"Nếu mày đạt hạng nhất trong cuộc thi, đại ca cho mày làm luôn."

Kiều Sâm nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lục Xuyên: "Nói thật chứ?"

"Ông xưa nay không nói nhảm bao giờ."

Kiều Sâm thầm nghĩ, mặc dù cuộc thi chạy 3000m ngày hôm qua, Lục Xuyên giành được hạng một, nhưng là vì đối thủ rác quá, Kiều Sâm chưa bao giờ thấy mình thua Lục Xuyên, cậu luyện Taekwondo từ nhỏ, thể lực và sức bền khá tốt, đặc biệt là sức bật cuối cùng… Nếu hai đứa cùng thi, cũng không chắc cậu sẽ thua Lục Xuyên.

"Cược thì cược!" Kiều Sâm đồng ý ngay: "Mày thua thì cũng đừng chơi gian."

"Trong từ điển của Lục Xuyên tao không hề có hai chữ này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!