Nghi thức khai mạc đại hội thể dục thể thao ngày thứ hai, mỗi bạn học đều mang đồng phục theo quy định đến trường học.
Chỉ có hai cá nhân đặc biệt đơn độc, một là Kiều Sâm, một người khác chính là Lục Xuyên.
Hai người này thuộc về trường phái đánh chết cũng không chịu mặc đồng phục, bắt đầu từ lớp mười, bạn học đã không nhìn thấy bọn họ mặc qua đồng phục, chủ nhiệm lớp năm lần bảy lượt cưỡng chế, yêu cầu, nhưng hai người này, giống như cô gái bảo vệ trinh tiết vậy, thà chết không theo.
Lần kịch liệt nhất, Kiều Sâm từng bước một bước ra ban công, dạng chân trên hàng rào đứng đón gió lớn, hét lớn rằng muốn bức ông đây mặc cái bộ đồng phục xấu xí ngu xuẩn như đồ chơi kia, ông đâu hôm nay sẽ khiến Nhất Trung tắm trong máu tươi.
Lục Xuyên từ xa nhìn cái tên họ Kiều một đầu mao gà màu vàng đang đón gió vô cùng đần độn kia, có chút không còn gì để nói, nhưng không thể không thừa nhận, tên nhóc này gan cũng lớn thật, mặc dù dùng phương pháp quá low(*), nhưng lại rất có tác dụng.
(*) low do tác giả sử dụng chứ không phải mình nghĩ ra đâu=))))
Một lần xảy ra sự việc kia đã gây huyên náo rất lớn, nghe nói ngay cả phóng viên cũng tới, lúc ấy trên mạng còn tiến hành thảo luận một chủ đề gây tranh cãi: "Học sinh có nên bị cưỡng chế mặc đồng phục hay không, nhà trường có nên giới hạn quyền ăn mặc của học sinh, bóp chết cá tính của học sinh hay không?"
Kiều thiếu gia huyết hiến Hiên Viên(*) dùng bản thân hy sinh làm ra hành vi ngu xuẩn, tăng thêm áp lực dư luận xã hội, nhưng thực sự đã khiến cho lãnh đạo nhà trường nới lỏng yêu cầu việc học sinh nhất định phải mặc đồng phục theo quy định, cuối cùng quyết định vào những ngày bình thường không cần mặc đồng phục, nhưng vào ngày lễ quan trọng như kỉ niệm thành lập trường hay đại hội thể thao gì gì đó, các học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục.
(*) Huyết hiến Hiên Viên: ngày xưa khi đúc Hiên Viên kiếm thì cần phải có người hy sinh nhảy vào lò đúc thì mới thành công, mới có hồn. (Cảm ơn bạn BluebellSuri đã giải đáp giúp mình)
Trong sự kiện lớn kia, tất cả mọi người đều tưởng rằng chính Kiều Sâm là người sử dụng hành vi khuấy động công cuộc cải cách đồng phục trường học, nhưng không một ai biết rằng, sự kiện thảo luận sôi nổi gây tranh cãi lớn trên mạng về việc mặc đồng phục đã bóp chết cá tính học sinh kia, ở phía sau đẩy tay trợ giúp, chính là Lục Xuyên.
Danh tiếng đều nhường cho Kiều Sâm, đương nhiên, nguy hiểm cũng là phần của cậu.
Lục Xuyên nói anh chỉ ở phía sau lưng bất động thanh sắc thêm cho một cây nến mà thôi. Nhưng mà những người anh em quen thuộc với Lục Xuyên như Trình Vũ Trạch đều hiểu được, mấy cái cải cách nội quy trường học kia, Kiều Sâm là người tiên phong, nhưng chân chính khiến nó có tác dụng chính là Lục Xuyên, ngay cả phóng viên cũng là Lục Xuyên kêu đến, không có anh, chỉ dựa vào Kiều thiếu gia một khóc hai nháo ba thắt cổ, cái bản lĩnh đó, không có khả năng để trường học đi đến thỏa hiệp được.
Hôm nay Kiều Sâm mặc một cái áo vận động màu đen, mà Lục Xuyên thì ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái hơn, áo sơ mi trắng phối với quần đen chín tấc. Hai người một đen một trắng, ở trong một đám đồng phục màu lam, phá lệ nổi bật vô cùng.
Không cần nghi ngờ, hai người bị chủ nhiệm lớp kêu đi phê bình một trận, nhưng có phê bình cũng vô dụng, Kiều Sâm xưa nay không hề uân theo quy củ, mà Lục Xuyên, có quy củ của riêng anh.
Bên trong sân trường truyền đến khúc quân hành, mặt trời từ từ mọc lên.
Trên bãi tập các bạn học sinh hưng phấn lạ thường, khó có được một ngày không cần lên lớp, cho dù có là nghi thức ngồi nghe lãnh đạo nhà trường nói chuyện, bọn họ cũng vẫn rất vui vẻ.
Lục Xuyên đứng ở hàng ngũ cuối cùng, xa xa nhìn về phía bóng lưng của Sở Sở, cô mặc chiếc váy ngắn tay được làm trước dành cho người tiên phong, bộ dáng mét bảy, đứng bên trong đám nữ sinh, hoàn toàn xuất chúng.
Nhìn thân hình có lồi có lõm của cô, trong lòng Lục Xuyên có chút ngứa khô.
Đêm qua anh không nhin được có chút xúc động muốn hôn cô, quả thật đã khiến tiểu tỷ tỷ của anh bị hù dọa không nhẹ, cô đứng trước mặt anh cả người bị run rẩy cùng với hoảng sợ như một con gà con, nơm nớp lo sợ, không ngừng nói với anh: "Cậu không nên như vậy, không nên như vậy,..."
Khiến cho các bạn học đi đường xung quanh đều quay lại nhìn trộm, còn tưởng rằng anh đang có ý định bắt cóc cô đi.
Như thế này rất lúng túng.
Lúc đầu Lục Xuyên thất sự không có ý tốt, ở cái tuổi này tự nhiên cũng có chút sự e lệ nam nữ, nhìn Sở Sở như thế này, khiến anh có một loại cảm giác không bình thường như đang phạm tội.
Lục Xuyên chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an cô: "Con thỏ, cậu đừng sợ, tôi... không làm gì cả."
Trong đám người, Lục Xuyên lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm những cụm từ khoa học liên quan tới phổ cập bệnh tự kỷ, từ sau khi Sở Sở đến lớp, ba chữ này đã trở thành động cơ mà Lục Xuyên tìm tòi rất nhiều lần, tấp nập trong điện thoại.
Chứng tự bế ở người trưởng thành, hay được gọi là chứng cô độc, được phân loại là một triệu chứng bởi vì hệ thống thần kinh mất cân đối dẫn đến gây chướng ngại cho trổ mã, triệu chứng này bao gồm cả năng lực xã giao không bình thường, khai thông năng lực, các hứng thú và hình thức hành động ...
Lục Xuyên đọc cẩn thận, tiêu hóa hết đống kiến thức khoa học phổ cập này.
Người mắc chứng cô độc thế này cảm xúc thường không ổn định, không có cách nào bảo trì mối quan hệ thân mật với một người khác, đại đa số họ đều không thích hợp cho việc yêu đương và kết hôn.
Lúc nhìn thấy những dòng nay, anh không kìm lòng được nhíu mày.
Đúng lúc, Lê Dạ đi tới gọi anh một tiếng.
"Buổi sáng lúc em trang điểm cho Sở Sở, cô ấy hình như có chút không thích hợp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!