Chương 10: Thật Xin Lỗi

Edit, Beta: Min

"Thật thật thật.... thật sự xin lỗi."

Sở Sở vội vàng hấp tấp đứng lên, quay lưng lại, che lấy ánh mắt của mình: "Mình không phải cố ý!"

"Ngược lại tôi còn đang hy vọng cậu cố ý đấy!"

Lục Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, kéo quần mình lên mặc lại, quay đầu nhìn thấy Sở Sở vẫn còn đang che hai mắt, cô nàng nhíu chặt lông mày, thấp giọng thì thào: "Xong rồi, không biết... có bị đau mắt hột hay không nữa."

Lục Xuyên nâng trán, ông đây rõ ràng là băng thanh ngọc khiết, con mẹ nó chứ đau mắt hột.

Anh buộc lại dây lưng, Sở Sở còn đang dậm dậm chân, tâm ý đang còn hoảng loạn.

"Con thỏ." Anh gọi cô một tiếng.

Sở Sở dè dặt quay đầu lại, híp mắt nhìn anh, Lục Xuyên vẫn là Lục Xuyên, vẫn chưa biến thành đại quái vật.

"Ngã đau không?" Lục Xuyên đi qua, săn sóc vỗ vỗ vạt áo và bùn đất dính trên đồ cô.

Sở Sở chỗ nào còn biết có bị đau hay không đau, cả người bây giờ chỉ muốn bay đi cho khuất luôn cho rồi.

Lúc này trong đầu cô đều toàn là hình ảnh cái chân dài trần truồng kia của Lục Xuyên, cùng với cái mông và cái đùi không thể nói thành lời.

Vừa nghĩ đến...

Cô cảm thấy cái mũi hơi ngứa ngáy, vụng về dùng ống tay áo chà qua chà lại, lau một lát lại thành một tay áo dính đầy máu.

"Á!"

Lục Xuyên giữ lấy mặt cô, yên lặng nhìn cô chuyên chú.

Sở Sở luống cuống lấy tay bóp chặt chóp mũi mình cầm máu, mặt nâng lên ngửa về phía bầu trời.

Lục Xuyên lấy khăn giấy trong cặp ra, đi tới, một tay vuốt nhẹ cái ót cô, tay kia cầm giấy ấn cái mũi giúp cô.

Đầu ngón tay anh hơi thô, bóp chặt cái chóp mũi lạnh buốt của cô, cảm giác sờ vào lại vô cùng mềm mại sâu sắc.

Sở Sở để tùy ý anh bóp mũi mình, không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn anh.

Ben dưới ánh trăng sáng trong, mi tâm anh cau lại, ngưng mắt dõi theo ánh mắt cô, thâm thúy mà trầm tĩnh.

"Lục, mình muốn hỏi... một vấn đề."

"Hử?"

"Quần lót của cậu, vì sao... lại có hình một con thỏ trắng?"

...

Sở Sở trở lại ký túc xá, phát hiện trong phòng thiếu mất một người, Thời Hiểu vẫn chưa về.

Ánh trăng non ngoài cửa sổ, trong vắt thanh tĩnh.

Đường phố lạnh lẽo trống vắng, Kiều Sâm ôm bụng chậm rãi bước đi, mỗi bước đi đều có phần gian nan.

Vóc dáng cậu cao 1m85, thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo cổ tròn cùng cái quần bảy tấc, khóe mắt và khóe môi đều có máu đọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ bề ngoài anh tuấn của cậu.

Một bên tiệm thuốc, Thời Hiểu nhìn thấy cậu liền vội chạy tới, lại cách cậu khoảng vài mét thì dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!