Chương 24: (Vô Đề)

Ta khẽ hỏi:

"Vậy còn An Nương thì sao? Ba năm đó… mẫu thân chàng đâu?"

Hắn lại cất giọng:

"Bà học lễ nghi quy củ của nhà thế gia, học quản gia, học cách sống chung với cả một gia tộc lớn. Lão thái quân rất quý bà."

"Ban đầu, mẫu thân ta phát hiện Triệu Phong Sơ kết giao với không ít bạn bè chẳng ra gì, cũng từng khuyên can hắn. Mẫu thân ta vốn thông minh ham học, nhưng cũng hiểu đạo lý — chuyện gì cũng cần phân biệt tốt xấu, không thể vơ đũa cả nắm."

"Nhưng Triệu Ngũ không nghe, chỉ cảm thấy mẫu thân ta dần dần giống lão thái quân, rồi cứ thế né tránh, lâu dần liền dứt khoát không về nhà nữa."

"Mẫu thân ta ban đầu chẳng hiểu "qua đêm không về" là có ý gì, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của người bên ngoài ngày một nhiều, bà mới đi dò hỏi về những chuyện "Yên Chi tiên sinh" đã làm — cũng từ đó mà tỉnh ngộ."

"Lâm An Nương yêu một người, có thể vì hắn mà rời quê hương, từ bỏ tất cả. Nhưng khi nhận ra người mình yêu chỉ là một ảo ảnh, bà liền dứt khoát buông tay."

"Bà muốn hòa ly, nhưng lại phát hiện đã mang thai."

"Lão thái quân biết chuyện, hai người chỉ ngồi trò chuyện một chén trà, đã bàn xong về sau nên sống thế nào."

"Sau khi sinh ta, mẫu thân lấy cớ bệnh tình chưa khỏi, chuyển tới một biệt viện dưới chân núi. Mỗi năm hè về, ta sẽ được đưa tới sống với bà hai tháng. Bà dắt ta chạy khắp núi khắp rừng — đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong mười năm đầu đời của ta."

"Sau này mỗi lần Triệu Phong Sơ về đều tìm mẫu thân, nhưng hễ nghe hắn đến, bà lại lên núi lánh mặt. Hắn hỏi sao không chịu gặp, mẫu thân ta chỉ nói — gặp được hắn là vận xui đời bà. Về sau hắn cũng không đến nữa."

"Cho đến khi mẫu thân ta qua đời, hai người bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau."

"Ngày ấy, hắn ôm lấy hũ tro cốt của bà ngồi suốt một đêm. Đến khi già rồi, mới xem như tỉnh táo được đôi phần, không còn buột miệng hỏi những lời ngốc nghếch "tại sao" nữa."

"Nàng có biết vì sao trong nhà họ Triệu, Triệu Ngũ chỉ có mỗi mình ta không?"

"Thuý Trúc là thông phòng của phụ thân ta. Sau khi mẫu thân sinh ta xong, vì tiện bề trông nom nên bà chủ động đề bạt nàng làm di nương."

"Về sau, Triệu Ngũ hồi phủ, lão thái quân vì muốn chăm sóc hắn mà đem đại nha hoàn bên người là Tử Ngọc cũng cho làm di nương của hắn luôn."

"Các nàng ấy sớm đã nhìn thấu con người hắn, chẳng muốn dính dáng quá nhiều, chủ động xin với lão thái quân được uống thuốc tránh thai, không muốn sinh con cho hắn."

"Về sau còn có Thư di nương — là muội muội của người bạn học cũ đã mất vì bệnh. Nàng sớm nghe tiếng tăm của hắn, nhìn thấu con người hắn, gả vào Triệu phủ chỉ mong có một chốn nương thân. Chỉ còn lại Hương di nương là còn tưởng Triệu Ngũ là người tốt, kết quả… bị đem đi tặng người khác."

Lòng ta rối bời, ôm lấy Triệu Nhiên mà chẳng biết nên nói gì.

Ngũ lão gia tình cảm khắp nơi, nhưng lại là kẻ tuyệt tình nhất.

Bằng hữu bình thường thì còn có thể được hắn đối đãi tốt, nhưng cái "tốt" ấy — so với người thân yêu thực sự — lại hoàn toàn không đủ.

Triệu Nhiên bỗng khẽ cười, thì thầm bên tai ta:

"Nhưng mà… may là chưa đầy hai năm sau, ta gặp được nàng."

"Nàng gầy gò như cây trúc, nhưng đôi mắt lại sáng như sao. Lúc nào cũng như một tiểu đại nhân, bắt được cái gì cũng chẳng đủ ăn mà vẫn chia cho người khác."

"Ta biết ánh mắt ta không sai đâu. Chỉ là khi đó, sợ nàng rồi cũng giống như Lâm An Nương mà hối hận, nên ta không dám đưa nàng đi."

"Khi Lâm An Nương bệnh nặng, mê mê tỉnh tỉnh, bà từng lặp lại rất nhiều lần — "chi bằng ở lại trong núi, chi bằng cứ ở lại trong núi…"

"

"Có lẽ bà vẫn nhớ quãng ngày yên ả cùng Triệu Phong Sơ giữa núi rừng, nhưng nhiều hơn là hối hận… hối hận vì đã bước vào cái thế giới phù hoa không dành cho bà. Thậm chí… có lẽ cả việc sinh ra ta, bà cũng hối hận rồi."

Giọng hắn trầm thấp, như muốn vùi đầu vào vai ta khóc rấm rứt. Ta còn đang định an ủi hắn vài câu, thì hắn lại trở mặt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!