Chuyện của Tống Tu Ân xem như đã an ổn, ta mới thở phào một hơi, định xuống bếp thử nghiên cứu món xào Tứ Xuyên, thì bị Triệu Nhiên ngăn lại, bảo ta nghỉ ngơi một chút.
Ta nói, bây giờ có ba đứa nhỏ phải nuôi, cần phải cố gắng kiếm thêm bạc. Hội Túy Lâu của ta đang làm ăn phát đạt, không thể lơi lỏng được.
Hắn vừa kéo ta vào phòng vừa nói, kiếm tiền cũng phải chú ý thân thể, ta còn có tướng công nữa. Hơn nữa, không phải ba đứa.
Nói xong thì ngượng ngùng đỏ mặt, rồi trước ánh nhìn nghi ngờ của ta liền xoa bụng ta, nói — là bốn rồi.
Lúc ấy ta mới chợt hiểu ra — chẳng trách dạo gần đây khẩu vị thay đổi, mê mẩn hương vị cay xè của món Tứ Xuyên đến mức chảy cả nước mắt nước mũi… thì ra là lại có rồi.
Trong tám tháng sau đó, Triệu Nhiên dưới sự chỉ huy của ta, tay nghề nấu nướng càng ngày càng giỏi, hoàn toàn có thể một mình trấn giữ một quán ăn Tứ Xuyên rồi.
Ta có bốn đứa con cùng một nghĩa tử, đến tuổi xế chiều thì con cháu đầy đàn, tiếng cười rộn rã khắp nhà.
Thế nhưng, điều khiến ta đau đầu nhất lại chẳng phải là đứa cháu trai thứ ba chuyên chọc mèo ghẹo chó, cũng chẳng phải đứa út mới mở miệng là khóc nấc từng hồi — mà là lão già trước mắt đây, hắn cứ thỉnh thoảng lại phát bệnh… ghen tuông vặt.
Từ khi đứa cháu đầu tiên chào đời, Triệu Nhiên bỗng chốc ý thức được mình đã có tuổi, rồi bắt đầu lật lại chuyện xưa ta từng muốn gả cho Triệu Ngũ gia, canh cánh trong lòng mãi.
Một hôm, hắn bỗng dưng hỏi:
"Ta với Triệu Ngũ, ai đẹp hơn?"
Ta đương nhiên đáp:
"Chàng đẹp, chàng đẹp nhất."
Hắn nghe xong thì hớn hở bỏ đi.
Vài ngày sau lại đột ngột bắt ta xuống bếp. Ta đang nấu dở thì có khách đến, luống cuống một phen, chẳng may làm đổ cả hũ muối vào nồi canh. Chưa kịp đổ đi thì đã vội ra ngoài tiếp khách. Đến khi quay lại, chỉ thấy Triệu Nhiên đã ăn sạch một nồi mặn chát ấy, còn khen lấy khen để:
"Đúng là tay nghề độc nhất vô nhị của nương tử!"
Rồi lập tức về phòng tu ba bình trà liền.
Mấy hôm sau, lại thấy hắn ôm mặt khóc rưng rức.
Ta tra hỏi đến cùng, hắn mới nghẹn ngào bảo:
"Ta chẳng phong nhã, cũng không có học thức, chỉ biết múa đao múa thương, chẳng sánh được với Triệu Ngũ huynh…"
Ta giơ tay tặng hắn một cái bạt tai, dập tắt tiếng khóc, rồi khi thấy hắn há miệng định nói tiếp, ta lại buông ba chữ:
"Nói tiếng người."
Lúc ấy hắn mới chịu nói đàng hoàng — giọng đáng thương:
"Giờ ta cũng bằng tuổi Triệu Ngũ năm ấy rồi, không còn dáng vẻ thư sinh phong lưu gì cả, có người còn nói ta là võ phu thô kệch. Hôm đó nàng nhìn chằm chằm tên thư sinh ngồi làm thơ ở Hội Túy Lâu tới mấy lượt… Có phải… nàng vẫn thích mấy tên mọt sách như xưa, giờ chê ta rồi không?"
Ta đưa tay đỡ trán.
Aizz, thuở mới thành thân, Triệu Nhiên cũng từng hỏi ta câu ấy. Khi đó ta đã bảo:
"Không phải chàng không tốt. Chỉ là Chu Tiểu Hòa năm xưa ham muốn bóng cây rợp mát mang tên Triệu phủ, lại không muốn gánh vác áp lực hay cúi đầu uốn mình. Vì ta không muốn sinh con trong đau khổ như Huyên Liễu, ta càng thấy theo Triệu Ngũ gia sẽ dễ thở hơn. Nhưng người ta thật lòng thật dạ… là với chàng."
Hắn lại hỏi tiếp:
"Nếu năm đó ta không gạt nàng, nàng có ngoan ngoãn làm tiểu nương tử của ta không?"
Ta im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!