Triệu Ngũ gia ngày ngày kè kè trông hắn đọc sách, học thuộc, chép bài.
Đám "tiểu bá vương" trong thôn mất đi đại ca dẫn đầu, chẳng khác nào rắn mất đầu, sau cùng đành ngồi dưới chân tường chờ hắn học xong mới ra chơi cùng.
Nhị Cẩu than: "Hòa tỷ, Triệu Ngũ gia y như Vương Mẫu Nương Nương độc ác tách Đổng Vĩnh và Thất Tiên Nữ ra vậy đó!"
Đại Đầu tiếp lời: "Hòa tỷ, lão ấy giống hệt hòa thượng già nhốt Bạch Tố Trinh dưới Lôi Phong tháp!"
Tiểu Hổ rầu rĩ: "Hòa tỷ, không có đại ca, tụi mình chẳng bắt được gì hết. Hôm trước đại ca bắt được con gà rừng, ăn ngon ơi là ngon…"
Nhìn tình hình lòng quân tan rã thế này, ta biết mình phải ra tay rồi.
Ta bảo bọn họ ra bờ sông rửa mặt mũi đầu tóc cho sạch sẽ, lại sai Đại Bảo dẫn cả muội muội Xuân Ni nhà hắn theo.
Xuân Nhi xinh xắn, thường ngày mẫu thân nàng chẳng cho ra khỏi cửa, bắt ở nhà thêu thùa, nói là muốn gả cho người tốt.
Nhưng lần này, ta bảo Đại Bảo nói với mẫu thân rằng là tới nhà đại lão gia chơi. Bà ấy thấy nhà ta nhờ việc ấy mà đổi đời, nghe liên quan đến đại lão gia thì mắt sáng rỡ, lập tức cho Xuân Ni đi theo.
Xuân Ni vừa nhập hội, nhan sắc đội ta lập tức tăng lên một bậc rõ rệt.
Lúc Triệu Nhiên đọc sách, bọn ta vẫn như thường lệ ngồi ngoài chờ, chỉ khác là lần này cả đám đều gác cằm lên bậu cửa sổ phòng học của hắn, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Ngũ gia.
Triệu Ngũ gia hỏi bọn ta làm gì mà nhìn ghê thế, bọn ta đồng loạt lắc đầu: "Không có gì ạ, chờ Triệu Nhiên thôi."
Không ồn ào, không nghịch phá, chỉ yên lặng chớp chớp mắt, ánh mắt tội nghiệp nhìn vào trong. Cuối cùng, ánh mắt sát thương ấy cũng đánh bại được Triệu Ngũ gia.
Chỉ là… kết quả hơi lệch với kỳ vọng của ta.
Triệu Ngũ gia không cho Triệu Nhiên tan học sớm, mà lại gọi hết cả bọn vào học chung với hắn.
Ông ấy kinh ngạc trước trình độ "mù chữ toàn tập" của chúng ta, lập tức quyết định dạy lại từ đầu.
Ta thì không sao, dù gì cũng đang đợi mẫu thân, nhưng mấy đứa còn lại đều là "trẻ thả rông" trong thôn, bình thường cũng có việc vặt phải làm.
Trưởng thôn phải đích thân tới gặp Triệu Ngũ gia, kể rõ hoàn cảnh gia đình mấy cánh tay đắc lực của ta.
Triệu Ngũ gia nghe xong chỉ vung tay một cái: "Hễ tới học thì được lo cơm trưa! Học xong buổi trưa thì được ra ngoài chơi với Triệu Nhiên!"
Người lớn chẳng còn ý kiến gì nữa.
Triệu Ngũ gia đúng là Bồ Tát sống.
Học trò vẫn chỉ là bọn ta, vì những đứa lớn hơn thì phải theo phụ mẫu ra đồng làm ruộng, đám nhỏ như đệ đệ ta thì sợ làm phiền đại lão gia, nên tính cả Xuân Ni vào thì toàn người quen.
Cả bọn chúng ta đều mang lòng ngưỡng mộ Triệu Nhiên, cảm thấy được học cùng đại ca chẳng khác nào "đồng cam cộng khổ" như trong tuồng hát.
Đặc biệt là mỗi khi nhận sách mới còn thơm mùi mực, nhìn cặp quầng thâm dưới mắt đại ca, ta liền thề — đứa nào dám chán học, ta sẽ túm tai nó hỏi cho ra lẽ:
"Ngươi ngủ được à? Ngươi có xứng với nét bút của đại ca không hả?!"
Những ngày như thế trôi qua suốt bốn năm.
Ba năm trước, lại có một người tên là Quan thúc đến.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ông vốn là người dạy quyền cước cho Triệu Nhiên trước đây.
Ban đầu, khi Triệu Nhiên rời kinh thành về quê tìm Triệu Ngũ gia, Quan thúc còn tưởng hắn chịu không nổi cảnh khổ nơi quê mùa, chưa đầy hai tháng sẽ quay lại. Ai ngờ đợi mãi một năm vẫn chẳng thấy tin tức hồi kinh, sợ hắn lười biếng, thân thể mềm nhũn, Quan thúc bèn đích thân xuống quê trông nom việc luyện công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!