Tuy không có cảnh gõ chiêng khua trống như ở quê, ta được Mộc Cẩn tỷ đỡ từ phòng nhỏ đi thẳng tới Tư An Hiên, nhưng suốt dọc đường, qua khe khăn trùm đầu ta chỉ thấy một màu đỏ rực.
Dưới m.ô.n. g là lạc rang và hạt dẻ cứng ngắc, ngồi xuống cũng đau ê ẩm.
Ta hiểu rồi.
Bảo ta đừng phô trương là có lý, hoá ra lễ nghi đã ưu ái ta đến vậy.
Ta cảm động vô cùng, thầm nghĩ về sau nhất định phải hầu hạ Ngũ lão gia cho thật tốt, tận tâm tận lực chăm sóc cho trọn vẹn nửa đời còn lại của ông.
Có người bước vào, ngồi xuống bên cạnh ta, đưa chén rượu giao bôi tới.
Ta nâng chén uống cạn, liền thấy một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt, đưa tới tháo nút áo của ta.
Ta còn đang nghĩ có nên nhắc nhở hắn rằng vẫn chưa vén khăn voan, đầu đội phượng quan nặng trĩu, cổ ta đã bắt đầu mỏi. Nhưng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hắn dùng một tay rõ ràng chẳng tháo nổi y phục của ta, hai tay cùng lên lại tháo sai chỗ.
Ta liền khéo léo nhắc nhở, chỉ cho hắn cách cởi. Hắn khựng lại một chút rồi cũng tháo được, ta nhân tiện dặn thêm một câu: "Phải treo cẩn thận vào, đừng vứt bừa — bộ này đẹp quá chừng, đa tạ Ngũ lão gia…"
Có lẽ bị ta lải nhải làm phiền, hắn không tiếp tục tháo áo nữa, mà đưa hai tay nhấc chân ta, đặt ta nằm xuống giường, rồi bắt đầu cởi giày và váy của ta.
Hắn quay người treo váy, còn ta vừa nghiêng đầu, chiếc phượng quan trên đầu liền rơi xuống, kéo theo cả khăn voan cũng lệch đi. Tân lang quay trở lại, bắt đầu nghiên cứu cách tháo vớ của ta — lúc này ta mới có cơ hội nhìn rõ người trước mặt.
Có lẽ cởi đồ cho bản thân thì thuận tay hơn, hắn đã cởi luôn bộ hỉ phục đỏ thẫm, tiện tay ném qua một bên. Mày kiếm mắt sao, vai rộng eo thon, dáng vẻ đường hoàng chính trực — là khuôn mặt ta quen đến không thể quen hơn.
Hèn gì nãy giờ không lên tiếng — thì ra là tên khốn Triệu Nhiên!
Ta lập tức giơ chân đạp thẳng vào mặt hắn.
Hắn không kịp đề phòng, ngã ngửa ra giường.
Ta vừa tung người nhảy khỏi giường, túm lấy cổ áo định lao ra ngoài, thì phát hiện cửa đã bị khoá từ bên ngoài. Triệu Nhiên phản ứng lại, lập tức đuổi theo. Hai chúng ta chạy quanh chiếc bàn tròn hai vòng, rồi trừng mắt nhìn nhau không ai chịu mở miệng trước.
Ta vừa định sắp xếp câu chữ để chất vấn hắn, nào ngờ vừa nãy giằng co một hồi, trung y của Triệu Nhiên đã bung ra gần hết. Một cảnh tượng rực rỡ ta chưa từng thấy liền hiện rõ ngay trước mắt, khiến ánh nhìn ta bất giác chạy lên chạy xuống, không sao kiểm soát nổi.
Bình thường hắn luôn vận quần áo chỉnh tề, không ngờ bên trong lại đáng xem như thế — làn da bánh mật khoẻ mạnh, cơ n.g.ự. c rắn chắc, bụng dưới từng múi từng múi rõ ràng, ngay dưới rốn thắt một sợi đai lưng đỏ rực, kéo xuống là hai chân dài mặc chiếc quần trong màu đỏ, ước chừng đứng lên phải cao ngang eo ta…
Trong lòng ta bỗng như có ngọn lửa bùng lên, miệng không kiềm được "chậc" một tiếng.
Đang định liếc thêm một vòng nữa để ngắm cho thoả, nào ngờ ánh nhìn của ta quá mức trắng trợn, khiến Triệu Nhiên vội vàng quấn áo lại, hai tay giữ chặt cổ áo, tư thế cứng đờ chẳng khác gì ta lúc nãy, thậm chí còn kín hơn cả ta — mặt thì đỏ ửng, rõ ràng có thể so với sắc áo đang mặc.
Nhìn bộ dạng hắn như một phụ nhân lương thiện bị làm nhục, ta ngược lại lại tỉnh táo được phần nào. Dù trong người bắt đầu nóng ran, nhưng nghĩ đến chuyện phải kéo tên "thiếu niên lầm đường" này về lại quỹ đạo, ta đành phải nhẫn nhịn, muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn.
Nhưng Triệu Nhiên hiển nhiên không muốn nói chuyện.
Hắn dường như nhớ ra mình là nam nhân, đâu cần phải ngại nhìn, liền buông tay khỏi vạt áo. Ta còn chưa kịp ngắm lại thêm một lần nữa, thì thấy hắn giẫm chân trái lên chiếc ghế tròn bằng gỗ hoàng hoa lê, chân phải đạp lên bàn bát tiên cùng chất liệu, một bước hai bước, lao thẳng về phía ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta quay đầu toan chạy, nhưng hai chân mềm nhũn, liền bị hắn tóm lấy, vác thẳng lên vai, đi vài bước đã ném ta trở lại hỷ sàng.
Ta giận dữ chửi lớn: "Tên khốn kiếp, dám làm vậy với tiểu nương ngươi à?!"
Hắn dễ dàng đè ta xuống, trói luôn cả hai tay ta lại, cúi đầu nói:
"Nàng từng thấy tiểu nương nào mặc giá y đi vào phòng của con trai mình chưa?"
Ta giật mình, lúc này mới nhận ra — đây đâu phải Tư An Hiên! Đây là… An Thái viện!
Ta tức đến mức muốn nổ tung — thì ra tất cả đều lừa ta, chỉ có ta là ngốc nghếch tự mình vui mừng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!