Không lâu trước đó có đại thần trong kinh thành tới, nói rằng dân biên ải khổ sở trăm bề, còn Dương Châu thì đêm đêm ca múa mừng vui, không biết lòng dân gian khó. Vậy nên bảo mấy vị phú thương ở Dương Châu thể hiện chút "tấm lòng", thu một vòng bạc rồi rời đi.
Dân Dương Châu sợ vạ lây, ai nấy đều thu liễm lại. Quan phủ cũng đến Triệu phủ tìm người quyên bạc, người ra khỏi phủ ngày càng thưa thớt, khách tới tửu lâu của Mộc Cẩn tỷ tỷ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ta nghĩ, e rằng sắp có chiến sự rồi.
Chỉ là, chuyện ấy chẳng đến lượt ta bận tâm. Những ngày này, ta càng thêm siêng năng qua lại giữa viện của lão thái quân và Mãn Viên, chỉ mong được ghi nhận, để lão thái quân nhìn ra ta là người có thể gánh vác "trọng trách".
Ta nhọc tâm nhọc sức suốt một năm, tay nghề lại tiến bộ không ít. Nhất là khoản đồ ăn cho người già — ít dầu, ít mặn, ít ngọt — nhưng vẫn làm ra mùi vị ngon lành. Mỗi ngày, điều khiến ta vui nhất chính là được nghe lão thái quân khen ngợi vài câu.
Thế nhưng, điều khiến lão thái quân vui nhất không phải là mỗi ngày đều được ta dâng lên mỹ vị, mà là —— Triệu Nhiên đã trở về rồi.
Hắn quỳ ngay ngắn bên đệm chân của lão thái quân, để mặc cho bà vừa khóc vừa đ.ấ. m n.g.ự. c mà lẩm bẩm:
"Bảo bối của ta ơi, ta còn tưởng con phải đợi đến khi cái thân già này xuống mồ rồi mới chịu quay về cơ đấy…"
Triệu Nhiên nói mấy lời dịu dàng ngon ngọt, mãi mới dỗ được lão thái quân nín khóc, bị bà nắm c.h.ặ. t t.a. y không buông cho đến tận giờ cơm tối.
Lúc ăn, bà lại nhắc đến ta, bảo rằng Triệu Nhiên bên ngoài chịu khổ quá, người gầy đi không ít, bảo ta mấy ngày tới làm mấy món bổ bổ, lo mà bồi dưỡng cho hắn.
Cơm nước xong, Ngũ lão gia cùng Triệu Nhiên cùng nhau về Mãn Viên, vào thư phòng trò chuyện một hồi. Lúc rời đi, Triệu Nhiên nói rằng An Thái viện chẳng có ai sai khiến, bảo ta qua đó một chuyến.
Ta đáp "Được thôi", lão thái quân và Ngũ lão gia đều lên tiếng rồi, ta đương nhiên là phải đi.
Hắn và Ngũ lão gia giống nhau, dễ hầu hạ lắm.
Bảo nha đầu chuẩn bị sẵn nước nóng cho hắn tắm, tự hắn tắm rửa; ta trải giường chiếu, thu dọn y phục dơ, đợi hắn mặc xong thì giúp lau tóc. Đến ngủ cũng không cần người canh bên cạnh, thật khiến người ta yên lòng. Đêm đầu tiên, ta liền ngủ rất ngon.
Ở An Thái viện, ta ôm tâm thế "coi như đang dỗ con ruột" mà hầu hạ Triệu Nhiên, hiển nhiên là rất có hiệu quả —— dạo này hắn cứ nhìn ta cười ngây ngô mãi.
Ta nghĩ, lần này ắt hẳn thành công rồi.
Ta… chắc chắn có thể làm một vị "kế mẫu" tốt.
Rốt cuộc, ta cũng đợi được ngày Tôn ma ma bên cạnh lão thái quân chủ động tới tìm.
Hôm ấy trời quang mây tạnh, gió cũng ngừng thổi. Tôn ma ma bước vào phòng ta, nắm lấy tay ta mà khen không dứt lời — nào là khéo léo hiểu chuyện, biết cảm thông, biết thương người… chỉ là không chịu nói thật lòng. Ta sốt ruột, bèn thẳng thừng thưa:
"Ta đã ngưỡng mộ Ngũ lão gia từ lâu, bằng lòng làm thiếp của người, hầu hạ người, chăm sóc người."
Tôn ma ma kinh ngạc nhìn ta, ta liền thầm kêu hỏng —— không chừng họ cho rằng ta không biết giữ lễ, sẽ đổi người khác mất thôi!
Tôn ma ma đi rồi, ta lo sốt vó, cứ quanh quẩn trong phòng nghĩ xem nên làm gì để vãn hồi cục diện. Nào ngờ chưa kịp nghĩ ra, thì đã thấy Triệu Nhiên sầm mặt sải bước tới, phía sau còn có Ngũ lão gia với dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Triệu Nhiên nổi giận quát:
"Đầu óc ngươi bị lừa đá rồi à? Sao lại muốn làm thiếp của phụ thân ta?!"
Ta đáp:
"Đầu óc ta rõ ràng rất tỉnh táo."
Hắn hỏi ta vì sao.
Ta thong thả trả lời:
"Thứ nhất, ngài ấy đọc nhiều sách. Thứ hai, ngài ấy phong nhã hiểu lễ. Thứ ba, ngài ấy thích ăn món ta nấu. Thứ tư, ngài ấy có tính khí tốt, không hay nổi nóng với ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!