Phong Thành Dục khẽ bật cười: "Không có à? Có cần soi gương thử không?"
Trên tường hành lang có gắn mấy tấm gương tròn nhỏ trang trí, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy rõ ràng đêm tối và sắc đỏ mê người ấy phản chiếu trong gương.
Lúc này Tần Bảo mới nhận ra đối phương quả thật cố tình trêu chọc mình, liền hạ tay xuống: "Thì sao nào! Tôi uống rượu thì mặt nóng lên, không được chắc?!"
Miệng thì nói vậy, nhưng tim lại đập loạn nhịp.
Một nhịp lại một nhịp, va đập vào lồng ngực, vào màng nhĩ. Tần Bảo không ngờ chỉ là đối thoại thôi mà đã khiến mình mất tự chủ đến thế. Thậm chí cậu còn cảm giác đối phương đang cùng mình tán tỉnh.
Nhất định là do say rồi.
Bởi vì Phong Thành Dục lại hỏi: "Vừa nãy vì sao cứ nhìn tôi mãi thế?"
Khi Alpha hỏi câu này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, chẳng chút bỡn cợt, cứ như chỉ đưa ra một câu hỏi bình thường nhất.
Tần Bảo nghẹn lại: "Tôi mới không nhìn anh mãi đâu."
Không ngờ lại bị phát hiện, có phải do ánh mắt mình quá không che giấu? Rất nhanh Tần Bảo lấy lại tinh thần, không chịu kém cạnh, phản kích: "Hừ, không nhìn tôi thì sao biết tôi đang nhìn anh."
"Quả thực tôi đang nhìn em." Phong Thành Dục thẳng thắn thừa nhận, còn khẽ chạm vào mặt cậu, "Em đã trưởng thành rồi."
Tần Bảo: "..." Cái này moẹ nó không phải lời thừa à?
Ngón tay Phong Thành Dục rất lạnh. Giống như cảm giác mà con người anh mang lại – chẳng hề thân thiện.
Hơi men lại dâng lên, trong cơn lạnh ấy cơ thể Tần Bảo lại bốc lên một cơn nóng rực. Trước khi đối phương rút tay về, cậu đã nắm chặt lấy bàn tay ấy – bàn tay đã khiến cậu nhớ thương ba năm trời.
Một bàn tay dài, mạnh mẽ, giống hệt trong tưởng tượng của cậu.
"Đừng có chạm loạn." Tần Bảo nghe chính mình lên giọng nghiêm túc trách móc, "A
-O không được phép thân mật."
Hai người mới đứng đó một lúc thì đã có người được ông cụ phái đến gọi: Tần Bảo phải quay lại cắt bánh.
Chiếc bánh ga
-tô ba tầng cùng nến đã chuẩn bị xong, chỉ đợi nhân vật chính đến, mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật rồi cậu thổi nến, ước nguyện – coi như chính thức hoàn thành lễ trưởng thành.
Trên đường trở về đại sảnh yến tiệc, họ phải đi qua một hành lang hẹp của khu phòng bao.
Người giúp việc đi rất nhanh, đã biến mất.
Chỉ còn hai người song song bước đi, hành lang vang vọng tiếng chân thong thả.
Bất chợt, ở nơi ánh sáng mờ tối, chẳng rõ là ai dừng lại trước.
Hơi thở nóng hổi, chẳng phân biệt được là của ai, hòa quyện trong thoáng chốc, rồi ngay lập tức bốn cánh môi khít chặt.
Khoảnh khắc ấy, lửa bùng nổ.
Tin tức tố lan tràn, nồng đậm không tan. Tuyến thể sôi sục, chờ răng nanh cắn ngập.
Tiếng thở dồn dập, nặng nề, đầu lưỡi lặng lẽ chui vào khoang miệng, khiến cả không gian trở nên mờ ám, ái muội.
Tần Bảo bị đẩy ép vào tường, bật ra một tiếng "ưm" gấp gáp, lập tức bị Phong Thành Dục chặn lại.
Trong men rượu, nụ hôn quấn quýt vừa dữ dội lại vừa thấm chút vị khói thuốc đắng chát – như mối tình thầm kín, cũng như cơn bốc đồng mơ hồ chẳng thể gọi tên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!