Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Ứng Thần. Anh nói tâm trạng không tốt, rất muốn tìm ai đó trò chuyện.
Mọi người đều biết tôi rất bận.
Vì thế tôi tốt bụng gợi ý: "Anh không phải bạn của Lăng Triệt sao? Sao không rủ anh ta trò chuyện với mình?"
Ứng Thần nghe giọng có vẻ ủ rũ: "Lăng Triệt đang yêu đương với Hứa Đường Chu, em biết rồi chứ? Hai người họ suốt ngày bận rộn ân ân ái ái, làm gì còn thời gian cho tôi?"
Tôi lấy làm lạ: "Không phải Chu Chu đã vào đoàn phim đóng rồi sao?"
Ứng Thần ngừng một chút, giọng càng sa sút: "Chính vì Hứa Đường Chu đi rồi, nên Lăng Triệt liền điên cuồng làm việc, chỉ để trống thời gian ra mà bù cho người ta. Không giống tôi, một con cẩu độc thân, ở nhà chẳng có ai bên cạnh."
Tôi thấy anh có chút đáng thương: "Vậy còn những bạn khác của anh thì sao?"
Ứng Thần: "Tôi không có bạn."
Nghe vậy tôi lại càng thấy anh có hơi thảm.
Không ngờ đã hai mươi tám tuổi mà sống đến nông nỗi này.
Sau đó, chúng tôi đã gọi điện nhiều lần.
Tôi đúng là rất bận, nhưng mỗi lần Ứng Thần gọi tới, tôi đều quên mất thời gian, làm chậm trễ không ít công việc.
Mỗi khi tôi quyết tâm sẽ phớt lờ điện thoại của anh, lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương kia, định chỉ nói chuyện qua loa vài câu thôi. Nhưng anh thực sự quá thú vị, tôi chưa từng gặp ai như Ứng Thần, đã bắt chuyện là không dừng lại được. Những trải nghiệm, những chuyện kỳ lạ phong phú mà anh kể, đều là thứ tôi chưa từng có trong đời. Tôi mới biết, hóa ra ngoài học tập, thế giới còn thú vị đến thế.
Điều đó khiến hiệu suất làm việc của tôi giảm sút nghiêm trọng.
Quan hệ xã giao không cần thiết quả nhiên chẳng có lợi ích gì, nên tôi quyết định giới thiệu cho Ứng Thần một phần mềm chat, để anh có nơi trút hết nhu cầu muốn giãi bày.
Có lẽ Ứng Thần không hài lòng với phần mềm đó, anh tỏ ra thất vọng: "Cậu nhóc, em thấy tôi phiền phải không?"
Chúng tôi chưa thân, tôi đương nhiên không thừa nhận: "Không có."
Ứng Thần hơi buồn nói: "Không sao cả, dù sao tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian, em không cần lo sẽ làm tổn thương tôi."
Trong giọng nói anh có chút gượng gạo để tỏ ra mạnh mẽ.
Cúp máy xong.
Tôi cảm thấy mình đã làm anh tổn thương.
Vô tình tôi thấy trên TV lịch trình gần đây của Ứng Thần, anh mặc sơ mi trắng, chỉnh tề tao nhã, đi làm từ thiện tại một cô nhi viện. Anh chơi trò với lũ trẻ, bọn chúng gọi anh là anh Ứng Thần. Bản tin nói cát
-xê của anh cao ngất, nhưng số tiền anh quyên góp cho các dự án từ thiện trong những năm qua cộng lại cũng là con số khổng lồ.
Tôi nghĩ ngợi, vậy chẳng phải là kẻ "nghèo rớt mùng tơi" sao?
Thật không ngờ lý tưởng của anh lại giống tôi, đều muốn cống hiến cho xã hội trước khi chết, sẵn sàng xả hết gia tài.
Nhìn gương mặt mỉm cười của Ứng Thần trên màn hình, tôi thấy cắn rứt lương tâm.
Rồi tôi chủ động gọi cho anh.
Cùng lắm thì tiếp tục trò chuyện thôi — tôi nghĩ vậy, nhưng Ứng Thần lại nói muốn mời tôi ăn cơm.
Tôi bảo sư huynh có người mời tôi đi ăn, nhờ anh thay ca.
Sư huynh không vui: "Không phải em nói em không yêu đương sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!