Tôi tên là Cừu Âm, năm nay mười chín tuổi, chỉ số IQ 179.
Tôi đã có hai tấm bằng thạc sĩ, hiện đang học tiến sĩ.
Bố mẹ tôi đều từng là giáo sư đại học, tình cảm rất hòa hợp, vì thế gia đình tôi cũng rất êm ấm.
Tôi rất hài lòng với tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình.
Ngoại trừ một điều —— tôi là một Omega.
Giống như rất nhiều Omega bẩm sinh khác, ngay từ khi sinh ra tôi đã có dấu hiệu ổn định, không cần trải qua lần phân hóa thứ hai ở tuổi dậy thì. Chỉ cần chờ lớn lên, tuyến thể sau cổ đầy đặn, phân hóa ra mùi tin tức tố, là có thể trở thành một Omega thực sự đã trưởng thành về mặt sinh lý.
Điều này có nghĩa là, ngay cả giấc mơ "đột ngột phân hóa thành Beta ở tuổi dậy thì" tôi cũng không thể có.
Điều này thực sự khiến người ta chán nản.
Tôi học tiểu học hai năm thì nhảy lớp lên cấp hai, mười một tuổi đã học lớp mười hai, mười bốn tuổi thì tốt nghiệp đại học. Vài năm sau lấy xong hai bằng thạc sĩ, tiếp tục học đến tiến sĩ. Câu tôi nghe nhiều nhất chính là: "À? Cậu thế mà lại là một Omega?!"
Cái giọng ngạc nhiên xen lẫn tiếc nuối đó, cứ như thể tôi chỉ cần một giây sau sẽ gặp được Alpha định mệnh, rồi lập tức bước vào kỳ ph*t t*nh, tiếp đó kết hôn, sinh con, và hoàn toàn mất đi bản thân. Nghe mấy câu đó tôi chỉ muốn trợn mắt khinh bỉ.
Nhưng lý trí mách bảo tôi, là một nghiên cứu sinh y học, thời gian vô cùng quý giá. Chỉ cần tôi tiêm thuốc ức chế ph*t t*nh đúng hạn, thì tôi chẳng khác gì một Beta cả.
Thế nên, thay vì phí thời gian tranh luận với đám người thiển cận đó rằng Omega trên phương diện gen có bao nhiêu ưu tú, chi bằng tập trung làm nghiên cứu của mình còn hơn.
Vì thời gian cá nhân quá ít, nên tôi rất hiếm khi có cơ hội kết giao bạn bè ngoài chuyện học hành.
Tôi với sư huynh Alpha cùng ngành mỗi ngày gặp nhau trong phòng thí nghiệm cũng thấy chán ngấy. Là hai người độc thân, khác giới, đã trưởng thành về sinh lý, mà lại chẳng hề có ý nghĩ gì với nhau, sự tẻ nhạt trong đời sống có thể tưởng tượng được.
Đối với tôi, điều duy nhất tôi muốn là kiếm đủ tiền, sau đó mua nhà, mua nhà, và mua thêm nhiều nhà nữa.
Đợi đến khi hơn ba mươi tuổi, cơ thể kháng thuốc ức chế rồi, tôi sẽ phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, trở thành một Beta cực kỳ giàu có, trải nghiệm các kiểu cuộc đời khác nhau. Sau khi chết, sẽ đem khối tài sản khổng lồ khiến người khác kinh ngạc đó quyên góp cho xã hội, giấu mình, giấu công, giấu danh.
Còn sư huynh tôi thì khác. Anh ta chỉ muốn kiếm đủ tiền mua một căn nhà, an cư ở thủ đô, rồi cưới một Omega xinh đẹp để sinh con, sinh con, sinh thêm nhiều con nữa.
Tôi tỏ vẻ hoài nghi: "Lần trước lấy mẫu, ngay cả lúc tự lấy t*nh d*ch anh còn vượt quá thời gian. Anh lấy tư cách gì mà nghĩ mình có thể tìm được vợ Omega xinh đẹp chứ?"
Sau đó sư huynh giận dỗi ba ngày không thèm nói chuyện với tôi.
Tôi đoán chắc là anh ta bị thực tế đả kích quá nặng, nên đang tính chuyện đi tập luyện thể chất.
May mà, tôi dù sao cũng có một người bạn.
Mấy năm trước, tôi đăng tin tìm bạn cùng thuê nhà trên mạng, anh ấy trở thành bạn cùng phòng của tôi. Giờ thì anh ấy đã debut, trở thành một tiểu minh tinh.
Khi tôi kể với Hứa Đường Chu về chuyện sư huynh, anh ấy bảo: "Chẳng lẽ cậu không nhận ra là cậu đã đắc tội người ta rồi à?"
Tôi: "?"
Tại sao chứ?
Hứa Đường Chu liền miêu tả cặn kẽ vì sao đàn ông không thể bị nói là "không được", rồi lại ân cần khuyên nhủ: "Cậu như vậy là không đúng đâu. Tình bạn cũng cần phải duy trì, giống như cậu trồng một cái cây, lúc rảnh vẫn phải tưới nước, cho nó phơi nắng, đúng không?"
Tôi hiểu ra, thấy rất có lý.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm tôi mua cho sư huynh một cái bánh kem ngọt đến mức ngấy chết người, quả nhiên anh ta rất nhanh tha thứ cho tôi.
Tôi vừa nhìn bụng bia ngày càng lộ rõ của anh ta, vừa nghĩ: anh ta không tìm được Omega vợ xinh đẹp đúng là có nguyên nhân cả.
Dù sao đi nữa, để cảm ơn Hứa Đường Chu, cũng tiện thể "tưới cây" cho anh ấy, tôi nhờ sư huynh mua trên mạng một tấm vé concert của một ngôi sao siêu hot mấy năm gần đây, định tặng Hứa Đường Chu làm quà sinh nhật. Vì anh ấy cực kỳ thích ngôi sao đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!