Chương 7: Suốt ngày chảy máu mũi thì còn ra gì nữa?

Trên người Hứa Đường Chu vẫn mặc chiếc áo len sợi to màu be mà hôm qua cậu mặc khi đến, làm nổi bật làn da trơn mịn như sữa, vốn đã như được làm từ sữa vậy, chỉ cần dùng ngón tay trỏ chọc nhẹ một cái là sẽ thấy vừa mềm mịn vừa trơn bóng.

Thế nhưng cậu lại mang khuôn mặt bạc tình, dưới mũi có một chấm đỏ, trông buồn cười đến cực điểm.

Hứa Đường Chu theo bản năng đưa tay sờ, quả nhiên chạm phải máu đỏ tươi, trong vài giây khuôn mặt cậu đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "......"

Mẹ kiếp, cái quỷ gì thế này!

Lăng Triệt đưa giấy cho cậu, mặt thì quay ra ngoài cửa sổ. Bộ dạng 'đừng có lại gần ông đây'.

Hứa Đường Chu chẳng hiểu sao lại đọc được ngôn ngữ cơ thể của thiên vương lúc này.

Hình như cậu bị ghét bỏ rồi.

"Cảm ơn." Hứa Đường Chu vội vàng nhận lấy khăn giấy, luống cuống lau sạch sẽ.

Mất mặt quá đi thôi......

Đến mức cậu muốn khóc luôn rồi.

May mà ngoài làn da sau gáy đang giật giật, tuyến thể trở nên cực kỳ xao động, thì máu mũi cũng chỉ nhỏ xuống tượng trưng có một giọt mà thôi.

Không lâu sau, Lăng Triệt đội mũ, nhắm mắt ngủ bù. Trên xe cũng không còn ai lên tiếng nữa.

Tâm trạng Hứa Đường Chu phức tạp, cậu nghĩ, nếu bởi vì mình chảy máu mũi mà làm hỏng chuyện Lăng Triệt hiếm hoi rộng lượng nói sẽ cân nhắc hợp tác, thì Hoàng Thiên có giết cậu không.

Xe lặng lẽ chạy thẳng về nhà của Lăng Triệt.

Nhà của Lăng Triệt không phải gia cảnh bình thường, mấy ngày nay qua những sóng gió, Hứa Đường Chu cũng đại khái biết được. Anh là con trai độc nhất của đế quốc hàng xa xỉ, trên mạng đều đồn rằng vì Lăng Triệt không muốn thừa kế gia nghiệp nên mới debut.

Xe chạy qua khu dân cư cao cấp, lại qua hồ nhân tạo, càng lúc càng đi về phía nơi thưa thớt bóng người.

Mãi đến khi thấy khu biệt thự trên lưng chừng núi, mới thật sự gần tới nhà của Lăng Triệt.

Ngoài đường cho xe chạy, nơi này còn có một con đường nhỏ độ dốc thoai thoải, dường như đặc biệt xây cho người đi bộ hoặc xe đạp, trông rất hợp với quan niệm sống khỏe mạnh, vận động, ít carbon của giới nhà giàu. Dù có lẽ họ căn bản chẳng bao giờ dùng.

Hai bên đường nhỏ là những cây liễu rủ, nhưng lúc này là mùa đông, cành khô trơ trụi thoạt nhìn có chút tiêu điều.

Hứa Đường Chu nhìn con đường nhỏ ấy, trong đầu bỗng lóe lên vài mảnh ký ức ngắt quãng.

Những lá liễu non xanh mướt, bánh xe đạp lăn đều đều, đôi giày vải bị giẫm dơ, trong giỏ xe có một bó hoa cúc họa mi mới hái...... Những mảnh ký ức ấy biến mất quá nhanh, cậu không kịp nắm lấy chút tàn dư nào, cảnh tượng liền biến mất sạch sẽ.

Thái dương đau nhói.

Cậu luôn có cảm giác mình đã từng đến đây, không chỉ một lần.

"Anh, đừng xuống xe!"

Xe dừng trước một cổng vườn, chắc là đã tới nơi, nhưng Tiểu An lại hoảng hốt kêu lên.

Lăng Triệt đã tỉnh, trên mặt có một vết hằn đỏ do chính mình đè ra, nhưng vẫn cứ là một vẻ đẹp trai ngời ngời đó.

Có điều anh tỏ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn, nói: "Làm sao?"

Tiểu An bật thốt chửi: "Có paparazzi đi bộ lên núi, trong bụi cây trốn không ít, ngay cửa nhà anh cũng có, moẹ nó bọn họ túc trực sẵn rồi."

Hứa Đường Chu vạch rèm nhìn ra, quả nhiên thấy bên ngoài súng dài súng ngắn (ống kính máy ảnh) đầy đủ, ít nhất cũng phải hơn chục người đang chờ trước cửa nhà Lăng Triệt.

Hoàng Thiên không nói hai lời, lập tức lùi xe: "Chúng ta đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!