Chương 6: Chảy máu mũi

Tối đó, Hứa Đường Chu ngủ rất chập chờn, cả đêm đều nằm mơ.

Trong mơ là một ngày giông bão, không biết có phải bão đổ bộ hay không, rừng cây ngoài cửa sổ bị gió thổi nghiêng ngả, bầu trời như bị xé toạc ra một khe nứt, mưa liên tục tuôn xối xả xuống đất.

Trong căn phòng mà cậu đang ở lại vô cùng yên tĩnh, tấm kính cửa sổ sát đất như đã cách ly toàn bộ cuồng phong bạo vũ. Ngăn mưa dông cùng với tiếng sấm sét bên ngoài, chỉ còn chiếc quạt trần trên đầu vẫn đang quay, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trước mặt là chiếc bàn gỗ lim, trên mặt bàn đặt một xấp đề thi. Cậu cúi đầu nhìn, đề thi ghi rõ "Đề thi thử đại học thành phố Khởi Nam năm 2203", mà trong tay cậu lại đang cầm một cây bút máy.

Lúc này, Hứa Đường Chu vẫn còn biết rõ mình đang mơ.

"Moẹ nó." Cậu toát mồ hôi lạnh, đến trong mơ cũng phải làm đề thi đại học, cái bóng ma này đúng là quá sâu rồi.

Bỗng có người ở phía sau lên tiếng: "Câu này không làm được à?"

Giọng nói kia thật dễ nghe, không lạnh không nóng, còn mang chút lười nhác.

Hứa Đường Chu mới nhận ra, cậu đang ngồi trên đùi Alpha của mình, cuộn trong lòng đối phương, một tư thế vô cùng mờ ám.

Ngay sau đó, một bàn tay thon dài, sạch sẽ từ phía sau nắm lấy mu bàn tay cậu, dẫn theo cây bút của cậu làm động tác chuẩn bị viết đáp án.

Tất nhiên cậu là muốn Alpha viết đáp án rồi.

Nhưng Alpha lại cố ý không hạ bút, còn ghé sát lại, cắn một cái lên tai cậu: "Xin anh đi, xin anh, anh sẽ dạy cho em."

Bị cắn, cậu run rẩy một chút, tuyến thể ở sau gáy ngứa ngáy không ngừng. Đầu bút cà một đường dài trên giấy, miệng lại phẫn nộ nói: "Chuyện con người làm ra được đó hả? Không thể tội nghiệp bọn thi đại học như tụi em sao... vừa yêu đương vừa phải học tập, bọn em thật sự khổ quá mà."

Cảnh trong mơ chợt thoáng qua, Alpha đã hôn xuống.

Hứa Đường Chu hoàn toàn quên mất mình đang ở trong mơ, chỉ nghe tim đập thình thịch, bị động nhưng lại khao khát nghênh đón nụ hôn này. Gần như không phân biệt nổi trong nụ hôn cuồng nhiệt dây dưa ấy, rốt cuộc ai mới là người chủ động hơn.

Trong ánh sáng mờ mịt, cậu nhìn thấy gương mặt sâu sắc thâm thúy của đối phương. Hàng lông mi màu nâu vừa dài vừa rậm, vừa hôn cậu vừa lộ ra nụ cười mang chút trẻ con, như kiểu trò đùa dai thành công, đối phương trông cực kỳ thỏa mãn.

Sấm sét dồn dập, trầm đục mà xa xăm nơi chân trời.

Trong căn phòng sáng tối đan xen, trên tấm kính phản chiếu bóng hình hai người. Alpha với dáng vẻ thiếu niên cắn vào tuyến thể sau gáy cậu, thoạt nhìn rất hung hăng, nhưng khi cắn xuống lại rất nhẹ. Hứa Đường Chu nhìn về phía kính, lập tức đối diện một đôi mắt màu hổ phách.

Đôi mắt ấy khiến Hứa Đường Chu ngẩn ra mà nhớ đến tên của anh: "... Lăng Triệt."

Khi Hứa Đường Chu gọi ra cái tên đó thì cậu tỉnh lại.

Trời đã sáng choang, trước mắt là trần nhà của khách sạn Fischer, nhắc nhở cậu vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Tuyến thể sau gáy vẫn còn hơi ngứa, như thể thật sự đã bị cắn qua vậy.

Trong phòng chỉ có một mình cậu, Lộ Gia hình như đã rời đi, thậm chí còn không chào một tiếng, chẳng phải đã nói là bạn bè sao.

Nhưng Hứa Đường Chu lại thở phào, thầm may mắn: May quá, chỉ có mình cậu ở đây.

Bao lâu rồi... chưa từng mơ lại loại mộng như thế?

Chẳng lẽ là vì hôm qua đã gặp chính nhân vật trong mộng ngoài đời thực? Hay là bởi lúc mượn điện thoại trong phòng Lăng Triệt, không cẩn thận lại tưởng tượng ra một chiếc xe không biển số bằng một tư thế kỳ quặc nào đó? (*)

(*) Là ý chỉ nghĩ về chuyện 18+

Lần đầu tiên mơ loại mộng này là khi Hứa Đường Chu vừa hoàn thành phân hóa, lúc tái khám cậu ngượng ngùng nói với bác sĩ.

Bác sĩ an ủi cậu, nói đó là hiện tượng bình thường.

Mỗi Omega sau khi ph*t d*c đều sẽ mơ thấy hình mẫu lý tưởng trong tiềm thức của mình, điều đó chứng minh sự ph*t d*c đã hoàn toàn trưởng thành. Chỉ là Hứa Đường Chu phân hóa muộn, nên hiện tượng này cũng đến muộn hơn so với bạn bè cùng lứa, không cần quá lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!