Chương 49: Mở lòng vô điều kiện

Lăng Triệt quả thật là người ra tay ác liệt, không nói nhiều lời. Muốn cắn là cắn, hoàn toàn không cho Hứa Đường Chu dù chỉ một chút chuẩn bị tâm lý.

Răng cắn xuyên qua da, cắm sâu vào tuyến thể, lượng lớn tin tức tố Alpha nhanh chóng tràn vào. Hứa Đường Chu đau đến mức phải ôm chặt lấy Lăng Triệt mới không khiến bản thân ngã xuống đất.

Nhưng cơn đau ấy lại biến mất rất nhanh.

Đây là lần đánh dấu thứ ba của bọn họ, vậy mà còn khiến người ta mềm nhũn chân hơn cả hai lần trước.

Thay cho đau đớn là thứ kh*** c*m đặc trưng thuộc về giới tính AO. Kết hợp với nhau như một kiểu g*** h**n khác, khiến hơi thở của cả hai đều trở nên dồn dập.

Lăng Triệt không cắn quá lâu.

Nhưng Hứa Đường Chu vẫn run rẩy, cảm nhận được đầu lưỡi nóng ẩm l**m qua vết thương bị cắn rách sau gáy, dường như muốn xoa dịu dấu vết ấy, dịu dàng, nhẹ nhàng. Hoàn toàn trái ngược với sự thô bạo khi Alpha bắt đầu cắn.

Thân thể họ dán sát vào nhau, cái ôm kéo dài càng làm cho nó thêm thân mật.

Một lần đánh dấu tạm thời đã hoàn thành.

"Anh phải đi rồi."

Hứa Đường Chu không nhìn thấy biểu cảm của Lăng Triệt, nhưng từ giọng nói đã nghe ra sự bực bội.

Cuộc chia tay đến quá nhanh.

Khi Lăng Triệt đến, Hứa Đường Chu còn tưởng anh có thể ở lại mấy ngày, nào ngờ thời gian rút ngắn hết lần này đến lần khác, cái ôm trước lúc chia ly vừa ấm áp cũng vừa buồn.

Lăng Triệt lại l**m vết thương thêm một lần nữa, rồi đưa tay v**t v* khuôn mặt cậu, khẽ nói: "Hy vọng lần này có thể duy trì lâu hơn một chút, lần sau anh sẽ từ từ đánh dấu em."

Sự phụ thuộc vào tin tức tố nghe qua đúng là một ý tưởng hay.

Liên tục đánh dấu Omega của mình, khiến đối phương nảy sinh cả sự phụ thuộc về thể xác lẫn tinh thần — hỏi sao một Alpha có thể không thấy cả người sôi sục?

Từ từ đánh dấu ư?

Nghe thật là gợi tình.

Hứa Đường Chu ngượng ngùng nói: "Thật ra anh không cần phải làm thế đâu... em uống thuốc là được, như vậy đỡ phiền toái."

Nếu cứ tiếp diễn, một tháng Lăng Triệt phải ít nhất đi lại hai nơi.

Lăng Triệt khẽ hừ: "Không phải em nói em sẽ chịu trách nhiệm sao?"

Hứa Đường Chu: "???"

Lăng Triệt rốt cuộc cũng rời khỏi vùng gáy nóng ấm, ánh mắt khiêu khích nhìn cậu: "Anh đã nói rồi, kỳ dịch cảm của anh rất dài, em tốt nhất ngoan ngoãn để anh cắn."

Hứa Đường Chu: "......"

Sao cậu lại thấy không đáng tin nhỉ.

Rõ ràng Lăng Triệt chỉ là rất muốn cắn cậu thôi, đừng đổ cho kỳ dịch cảm.

Cậu bỗng nhiên không muốn tỏ ra hiểu chuyện nữa, đỏ mặt nói: "Em vốn dĩ đã ngoan ngoãn để anh cắn rồi mà."

Cho ôm, cho hôn, cho cắn.

Làm gì cũng được hết.

Lăng Triệt làm sao mà không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!