Hứa Đường Chu ngượng ngùng gật đầu.
Lăng Triệt vô cảm nói: "Vứt mất rồi."
Hứa Đường Chu: "..."
Sau màn xen ngang này, bầu không khí ngọt ngào ban nãy tan đi ít nhiều, câu chuyện cũng dừng lại.
Lăng Triệt không nói thêm gì, cũng chẳng có ý định rời đi. Xem ra "thăm ban" của anh chỉ giới hạn trong phòng Hứa Đường Chu.
Hứa Đường Chu uống thuốc xong thấy hơi buồn ngủ, nhưng khi nhìn chiếc giường lại có chút do dự.
Giường khách sạn coi như rộng, nhưng so với giường nhà Lăng Triệt vẫn nhỏ hơn một chút.
Đêm nay... họ sẽ ngủ chung sao?
Hình như nhận ra điều này, Lăng Triệt hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, anh đưa tay qua, lại chạm vào trán Hứa Đường Chu: "Em có phải nên ngủ rồi không."
Người bệnh thì nên nghỉ sớm, chuyện này vốn không cần Tiêu Dương nhắc.
"Ngày mai sáng em không có cảnh quay." Hứa Đường Chu quyết định không hỏi gì cả, "Có thể ngủ muộn một chút."
Nói thì nói thế, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp kín chăn, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn ra ngoài: "Anh có muốn trò chuyện không?"
Lăng Triệt không mang hành lý, liền lấy áo choàng tắm của khách sạn: "Đang bệnh thì trò chuyện ít một chút."
Anh đi qua vặn mở đèn đầu giường, chuẩn bị tắt đèn lớn.
Khoảnh khắc Lăng Triệt bước lại gần, Hứa Đường Chu chợt nhớ tới cảnh "lần đầu tiên" gặp nhau ở khách sạn Fischer.
Đêm đó Lăng Triệt rút dây điện thoại, cậu nửa quỳ dưới đất tìm đầu dây. Lăng Triệt từ sau lưng đi ngang qua để xác nhận đầu dây điện thoại bên kia có đang bận không. Gương mặt anh lúc ấy vì chán ghét người yêu cũ mà lạnh lùng khác thường.
Hoàn toàn khác với bây giờ.
Như bị mê hoặc, Hứa Đường Chu nói: "Em không phải bị bệnh."
Lăng Triệt khựng lại: "Gì cơ?"
Hứa Đường Chu dốc hết gan ruột nói ra: "Là vì nhớ anh quá đó."
Trong lòng Lăng Triệt thầm chửi tục một câu.
Anh bình tĩnh mở miệng: "Nhóc con, em muốn nói chuyện hay muốn trêu ghẹo đây."
Người bệnh vốn không thích hợp làm chuyện không lành mạnh, mà anh tới đây cũng chẳng phải vì lý do đó.
Ở trong một nơi chỉ có hai người, đóng cửa lại thì muốn làm gì cũng được, vốn dĩ quá dễ nảy sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu đổi thành một cặp tình nhân bình thường, thì lúc này chắc đã lăn lộn trên giường rồi.
Lăng Triệt nghi ngờ mình đã đánh giá quá cao sự tự chủ của bản thân. Bây giờ không giống xưa nữa, trước mặt anh là Hứa Đường Chu đã trưởng thành, không còn là cậu nhóc chưa phân hoá tuyến thể ngày nào.
Anh nên đặt thêm một phòng mới.
"Là thật đó." Hai má Hứa Đường Chu đỏ bừng, "Anh có biết phụ thuộc tin tức tố không?"
Cậu giải thích: "Em không phải bị cảm, bác sĩ đã tới xem rồi, em chưa nói với ai. Ông ấy bảo em quen với tin tức tố của anh nên sinh ra phản ứng giống như cai nghiện... cho nên mới thế này."
Chẳng lẽ độ ăn khớp tin tức tố của họ lại có thể dẫn tới phụ thuộc?
Lăng Triệt làm như thản nhiên tin: "Chỉ là phụ thuộc tin tức tố thôi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!