Chương 47: Có muốn nếm thử không?

Vì phải hạ thấp giọng nên giọng của Lăng Triệt trầm hơn hẳn ngày thường. 

Trầm thấp, mang theo từ tính. Chính là kiểu âm thanh có thể làm "tai mang thai". 

"Thẻ... thẻ phòng?" 

Đầu óc Hứa Đường Chu hơi load không kịp. 

Mùi hương dễ chịu từ người Alpha trẻ tuổi bao trùm lấy cậu trong bóng tối. Bàn tay bị đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, xúc cảm ở các khớp tay, đầu ngón chạm vào da thịt khiến cậu luôn nhớ rõ. Hai người đang mười ngón đan chặt. 

Trong tình huống chẳng nhìn thấy gì, như thể mọi giác quan đều tập trung cả vào đối phương. 

"Ừm." Lăng Triệt dường như nghiêng đầu xuống, hơi thở nóng hổi lướt qua bên cổ cậu: "Vào phòng rồi nói, em muốn bị camera quay lại à?" 

Câu nói này mới khiến Hứa Đường Chu giật mình. 

Điện ở hành lang này chắc là do Tiểu An cắt rồi! 

Cậu chẳng hiểu gì về đường dây, nhưng hiểu rõ một điều. Lăng Triệt không thể để người khác trông thấy anh xuất hiện ở đây. 

Một bàn tay vẫn còn bị nắm chặt. 

Hứa Đường Chu không nỡ buông. 

Lăng Triệt cũng không hề buông ra. 

Cậu luống cuống lấy thẻ phòng từ túi bên trái bằng tay phải, Lăng Triệt liền cầm lấy: "Phòng nào?" 

Có lẽ anh đã đợi một lúc rồi, mắt cũng nhanh chóng quen với bóng tối hơn cậu. 

Hứa Đường Chu báo số phòng, lập tức bị kéo đi mở cửa. 

Cắm thẻ, bật đèn, động tác thuần thục gọn gàng. 

Khoảnh khắc ánh sáng bật lên, cả hai đều ngẩn người, bầu không khí lập tức nhuốm màu mờ ám. 

Hứa Đường Chu lúc này mới để ý, Lăng Triệt đeo khẩu trang và đội mũ, rõ ràng là lén lút chạy tới. Đây gọi là đến "thăm ban" sao? 

Mà từ góc nhìn của Lăng Triệt, Hứa Đường Chu có chút ngốc ngốc. 

Cứ đứng ngẩn ra, đôi mắt gắt gao dán trên gương mặt anh. Vì bệnh mới khỏi nên sắc mặt kém đi, nhưng lại ửng lên một mảng đỏ. 

Bàn tay đan chặt cuối cùng cũng buông ra. 

Lăng Triệt dường như không lưu luyến cảm giác nắm tay mấy, mở miệng: "Ngốc luôn rồi à?" 

Bàn tay đột nhiên trống rỗng, nhưng trong giọng Hứa Đường Chu lại kìm không được chút hưng phấn: "Anh sao lại đến đây?" 

Kiểu "đột kích bất ngờ" này, mức độ bất ngờ phải nói là bùng nổ! 

Lăng Triệt: "Vài hôm trước vừa mới bắt đầu hẹn hò với một Omega, em không ngờ tối nay đã hiện thân ngoài đời thật à?" 

Hứa Đường Chu: "......" 

Tại sao lại thấy mất mặt tới mức muốn độn thổ thế này! 

Những tin nhắn trước đó lúc gửi không thấy gì, giờ nhớ lại chỉ thấy ngượng muốn chết, mấy đứa tiểu học còn biết tán tỉnh khéo hơn cậu. 

Hai người hoàn toàn nói lệch sóng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!