Chương 42: Bóng đèn thật đáng ghét

"Lăng Triệt, em thích anh."

Câu này không phải lần đầu Lăng Triệt nghe thấy.

Trên đời này có quá nhiều người thích anh, fan ca nhạc, người hâm mộ, thậm chí là những người mê nhan sắc, những Alpha cuồng nhiệt cực đoan, bọn họ đều sẽ nói "thích anh".

Nhưng người nói câu này lại là Hứa Đường Chu đã mất trí nhớ.

Lăng Triệt không phân biệt được, cái "thích" này của Hứa Đường Chu thuộc về loại nào, là đến từ hào quang thần tượng dưới lớp vỏ ngoài rực rỡ kia, hay chỉ là một loại khát vọng hư ảo nào đó.

Bởi vì Hứa Đường Chu đã sớm không còn nhớ rõ con người trước kia của anh nữa.

Nghe thấy lời tỏ tình này, tim Lăng Triệt bất chợt nhói đau. Anh phải mất rất lâu, rất lâu mới gỡ được bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng mình ra. Anh bỗng mở miệng, phát hiện giọng nói đã hoàn toàn khàn đi: "Hứa Đường Chu..."

Trong bóng tối chẳng có tiếng đáp lại.

Anh im lặng quá lâu, Hứa Đường Chu đã chịu không nổi mà ngủ mất rồi.

Tỏ tình xong liền đi ngủ, có lẽ Đường Chu vốn dĩ chẳng để tâm đến câu trả lời, chỉ đơn thuần muốn nói cho anh biết mà thôi.

Nhìn người đã chìm vào giấc ngủ, Lăng Triệt cảm thấy tâm lý mình đã có phần b**n th**.

Anh giống như một con dã thú không biết thoả mãn, ban đầu chỉ muốn chứng minh con mồi này sẽ không ảnh hưởng đến mình, sau đó lại muốn trói buộc con mồi này ở bên cạnh, mà bây giờ anh còn muốn nhiều hơn thế... Anh muốn Hứa Đường Chu phải nói ra hết.

Nói thích anh ở chỗ nào, thích con người anh hay thích vẻ ngoài của anh. Nếu chỉ thích con người anh, vậy thì thích đến mức nào.

Tất cả đều phải để Hứa Đường Chu khóc mà nói ra mới tốt.

Sáng sớm, Lăng Triệt đã tỉnh.

Tính ra anh chỉ ngủ được hai ba tiếng, thế nhưng vừa mở mắt liền chẳng còn chút buồn ngủ nào.

Mới rồi trong một cơn ác mộng giằng co, anh còn mệt mỏi hơn cả khi ngủ liền mấy ngày, tỉnh dậy thì trong lòng vẫn còn sót lại không ít đau đớn, cho đến khi nhìn thấy Hứa Đường Chu vẫn đang say ngủ.

Trời còn mờ sương.

Hứa Đường Chu vùi mặt trong gối mềm, hàng mi yên tĩnh rũ xuống, bởi tư thế nằm sấp nên môi hơi hé mở, thở ra những nhịp thở đều đặn. Hơi thở của Alpha khiến cậu ngủ rất yên, đến mức Lăng Triệt ngồi dậy mà cậu vẫn không tỉnh.

Tư thế ngủ của người này không được tốt lắm, chăn bị đè một nửa dưới thân, còn lộ ra một bên chân dài trắng trẻo trơn láng dưới vạt áo choàng ngủ.

Ánh mắt Lăng Triệt chợt tối xuống, anh kéo chăn đắp cho cậu.

"Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Khởi Nam, khoa Ngoại chuyển sang khoa Nội tuyến thể Omega."

Hồ sơ bệnh nhân vốn là tài liệu mật, việc Lăng Triệt tra được đến đây đã chẳng dễ dàng gì. Ban đầu anh chỉ muốn xem chứng mất trí nhớ của Hứa Đường Chu có thể khôi phục được không, ai ngờ lại nhận được thông tin này. Nếu thật sự chỉ là phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn, tại sao lại phải đến khoa Ngoại trước?

Lăng Triệt không có manh mối. Những gì anh muốn tìm ở Khởi Nam đều đã bị người ta xử lý sạch sẽ, khiến anh có một ý nghĩ hoang đường: phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn chỉ là phỏng đoán của Tư Đồ Nhã, nếu mất trí nhớ của Hứa Đường Chu không phải do cái đó thì sao?

Nhưng thế chẳng phải quá mâu thuẫn sao, một người đâu thể vô duyên vô cớ mà mất trí nhớ được.

Ánh mắt Lăng Triệt lướt qua sau gáy trắng trẻo của người trên giường, nơi xương cổ khẽ nhô lên.

Trong ánh sáng dần sáng lên, lớp lông tơ trên làn da phản chiếu ra thứ ánh sáng tinh mịn, như được rắc một lớp vụn kim cương. Vùng da chỗ tuyến thể trơn láng không tỳ vết, dấu vết bị cắn mấy hôm trước sớm đã biến mất không còn dấu tích.

Yết hầu Lăng Triệt trượt xuống, tầm mắt men theo lên trên, lướt qua vành tai, nhìn đến phía sau đầu dưới lớp tóc đen mềm mại.

"Lăng Triệt?"

Không ngờ Hứa Đường Chu lại tỉnh, còn trở mình lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!