Ứng Thần cũng thích khịa người khác đến vậy sao?
Trong lòng Hứa Đường Chu thoáng dấy lên nghi hoặc, quả nhiên là không cùng một kiểu người thì chẳng thể chơi cùng nhau.
Trên sân khấu, sau khi Lăng Triệt đàn xong mấy nốt nhạc kia, dường như phát hiện toàn bộ fan hâm mộ vẫn còn đang chờ đợi. Không ai hiểu được ẩn ý của anh, tất cả đều nghĩ anh chỉ tùy tiện ấn vài phím đàn mà thôi. Mọi người đều chờ anh nối tiếp câu nói vừa rồi.
Hứa Đường Chu cũng nằm trong số đó.
Tim cậu đập rất nhanh, lời của Ứng Thần đã ảnh hưởng đến cậu.
Rõ ràng biết là không thể nào, nhưng chỉ vì một câu trêu chọc mang tính đùa cợt của Ứng Thần, cậu lại nảy sinh một chút ảo tưởng mong chờ không đúng lúc và hoang đường.
Tỏ tình?
Lăng Triệt muốn nói gì vậy chứ? Cậu vẫn nghĩ mãi về chuyện đó, đến mức tinh thần có phần rối loạn.
Thực ra Lăng Triệt vốn không quan tâm có ai hiểu được hay không.
Anh chỉ muốn làm, thì làm thôi, coi như hoàn thành một tâm nguyện.
Ngừng một chút, anh hơi cúi gần micro, nhàn nhạt nói: "Nghe có hay không?"
"Hay lắm!!!"
Đám fan đồng loạt hét to.
Hay chỗ nào chứ? Hứa Đường Chu nghi ngờ nghiêm trọng rằng mình bị điếc nhạc.
Lăng Triệt tiếp tục: "Tùy tiện biểu diễn cho mọi người một khúc ngẫu hứng thế nào?"
"Được!!!"
"Khúc nhạc này tặng cho các bạn."
Nói rồi, ống kính lia lại gần hơn.
Ngón tay thon dài của Lăng Triệt lướt trên những phím đen trắng, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt vô cùng.
Giai điệu trôi chảy tuôn ra từ đầu ngón tay, Lăng Triệt dùng mấy nốt nhạc vừa rồi ghép thành hợp âm mới, dường như tài hoa của anh là vô cùng vô tận. Chỉ cần cho anh một khởi đầu, anh đều có thể biến nó thành khúc nhạc tuyệt đẹp.
Trong tiếng thét chói tai càng thêm cuồng nhiệt, Hứa Đường Chu mới thở phào một hơi.
Hóa ra Lăng Triệt nói, điều mà khi sáng tác "Hành Tinh" anh đã muốn làm, chính là....."biểu diễn ngẫu hứng cho mọi người nghe" sao?
Ứng Thần liếc nhìn Hứa Đường Chu, càng thêm thất vọng về cậu.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, thì đã thấy có người cúi lưng, được bảo an dẫn đường, đi đến trước chỗ ngồi của anh ta.
Người kia hét về phía anh ta một câu.
Âm nhạc và tiếng la hét tại hiện trường vang dội đến chói tai, quá ồn ào.
Ứng Thần không nghe rõ: "Cái gì?"
Người kia cúi xuống thêm một bước, trong ánh đèn hỗn loạn, Ứng Thần nhìn thấy một gương mặt nhỏ bằng bàn tay, đeo chiếc kính gọng đen cũ kỹ, trông rất trẻ tuổi.
Người Omega đó lấy ra một tấm vé, chỉ vào con số trên đó, gào hết sức: "Chỗ! Ngồi! Của! Tôi!"
Buổi hòa nhạc đã sắp nửa chừng mới lết đến, rốt cuộc người này đã vượt qua vòng kiểm tra bảo an bằng cách nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!