Lăng Triệt tham gia xong buổi tụ họp, còn phải vội về làm việc, khoảng thời gian hai tiếng này xem như anh tranh thủ được trong lúc bận rộn.
Mọi người đều không uống rượu, Mễ Phi tốt bụng đề nghị sẽ đưa Hứa Đường Chu về nhà.
Trong bốn người chỉ có Hứa Đường Chu không có xe cũng không có trợ lý, lại là người nhỏ tuổi nhất, nên ai cũng rất quan tâm đến cậu. Khi tới gara, Tiểu An đã quay về từ bên ngoài, đang chờ để đưa Lăng Triệt đi.
Lục Thừa An nói: "Triệt thần bận rộn lắm, bọn anh đưa Chu Chu về, tiện thể anh cũng phải ghé qua phòng làm việc một chuyến."
Phòng làm việc của Lục Thừa An và nơi ở của Hứa Đường Chu vốn cùng đường.
Lăng Triệt hơi cúi đầu, nhìn người bên cạnh: "Em thấy sao?"
Một khi bận rộn thì không biết bao lâu họ mới có thể gặp lại, ít thì ba ngày, nhiều thì phải chờ đến tận hôm diễn concert.
Hứa Đường Chu nói: "Vậy thì làm phiền Lục tiền bối đưa em về vậy, em với anh Tiểu Mễ còn chưa nói chuyện xong."
Cậu biết Lăng Triệt rất bận, không muốn làm lỡ thời gian của anh.
Hơn nữa, trên người cậu còn có vết cắn tạm thời của Lăng Triệt, nếu ngồi riêng ở hàng ghế sau với anh, cậu sợ bản thân sẽ không nhịn được mà muốn dựa gần lại.
Lăng Triệt trông có vẻ không mấy hài lòng với lựa chọn này.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay anh rung lên. Lăng Triệt lấy ra xem, phát hiện là một số mà gần đây anh có liên hệ gửi đến một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn:
[Năm 2203, Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố Khởi Nam, ngoại khoa chuyển sang nội khoa tuyến thể Omega.]
Lăng Triệt tắt điện thoại.
Hứa Đường Chu nhận ra, sau khi anh tắt máy, ánh mắt nhìn về phía cậu bỗng trở nên thâm sâu khó đoán, chứa đựng quá nhiều điều cậu không thể hiểu nổi. Nhưng rất nhanh, Lăng Triệt liền thu lại những cảm xúc mơ hồ kia, bình thản mở miệng: "Được." Lăng Triệt nói, "Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện."
Ba người vẫy tay chào tạm biệt, nhìn Lăng Triệt lên xe rời đi trước.
Mễ Phi nói: "Triệt thần chắc là người bận nhất rồi."
"Cậu ấy cũng không phải ngày nào cũng thế, chẳng ai có thể sắp xếp lịch trình của cậu ấy cả." Lục Thừa An cười, "Concert mà, bận rộn là chuyện thường thôi. Qua giai đoạn này rồi thì có thể ngày nào cũng ở bên người mình muốn."
Mễ Phi lập tức hiểu ra ý tứ trong câu này.
Còn Hứa Đường Chu thì... rõ ràng là chưa hiểu, vẫn ngây ngốc nhìn chiếc xe của Lăng Triệt biến mất ở lối ra.
Cậu đang nghĩ, chẳng lẽ phải đợi đến lần "giao dịch cắn cổ" tiếp theo thì mới có cơ hội tiếp xúc với anh?
Giá mà kỳ dịch cảm của Lăng Triệt có thể cứ xoay vòng mãi thì tốt biết bao.
Trong đầu cậu nảy sinh một ý nghĩ hơi lệch lạc: không có được trái tim của Lăng Triệt thì trước tiên có được con người anh cũng được, coi như đi đường vòng để đạt được mục đích.
Sáng hôm sau, từ rất sớm Hoàng Thiên đã gõ cửa phòng của Hứa Đường Chu.
Đi cùng Hoàng Thiên là một cô nàng Omega nhỏ nhắn, mặt tròn, trông rất ngọt ngào. Vừa nhìn thấy Hứa Đường Chu, cô đã kích động nắm tay cậu: "Chu Chu, tôi cực kỳ thích cậu, không ngờ cậu ngoài đời còn đẹp hơn cả trên màn hình!"
Hứa Đường Chu vẫn còn đang mặc đồ ngủ, gương mặt đầy ngơ ngác.
May mà vẻ ngoài của cậu vốn dĩ lạnh nhạt, khó mà bị trạng thái thật trong lòng phá vỡ, nên trông vẫn hết sức bình tĩnh.
Hoàng Thiên cười hề hề nói: "Trợ lý của cậu đấy."
Cô gái rất lanh lợi, lập tức tự giới thiệu: "Tôi tên là Ô Na Na, vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, năm nay hai mươi hai tuổi, cùng tuổi với cậu đó! Tôi biết lái xe, biết may vá, biết hầm canh, sau này cậu cần gì cứ việc sai tôi nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!