Hứa Đường Chu: [ Xin lỗi! ]
Tin nhắn này gửi cho Lăng Triệt liền như đá chìm đáy biển, suốt cả đêm trôi qua mà anh cũng không hồi đáp.
Tối qua sau khi nói xong những lời đó, Lăng Triệt lại hỏi ngược lại: "Hứa Đường Chu, em cho rằng tối nay anh đang làm gì?"
Cậu sững người, chợt bừng tỉnh. Hôm nay Lăng Triệt chất vấn cậu tại sao không liên lạc, buổi tối còn cùng ăn cơm, rồi đưa cậu về nhà, chuyện này chẳng phải là...?
Lăng Triệt lại lạnh nhạt buông thêm một câu: "Anh không có kiểu bạn bè nào mà tiện tay cắn cổ cả."
Cậu đứng ngây ra tại chỗ, không dám tin tưởng. Chẳng lẽ bọn họ đang hẹn hò sao?!
Sau đó, cậu trơ mắt nhìn sắc mặt Lăng Triệt trầm xuống đen như đáy nồi, liền mở cửa đi mất.
Hứa Đường Chu cả người choáng váng, như lơ lửng.
Khó khăn lắm mới tiêu hóa nổi cái sự thật "mình lại cùng với bạn trai đầu tiên quay lại", rồi bắt đầu ngẫm nghĩ xem rốt cuộc sai ở đâu.
Cậu nghĩ ngay đến lần đánh dấu tạm thời. Khi đó cậu còn tưởng Lăng Triệt cũng giống như nhiều Alpha có trách nhiệm khác, chủ động làm tròn nghĩa vụ, giúp một tay, l**m vết cắn để chữa trị.
Không đúng, lúc đó thái độ của Lăng Triệt đã thay đổi rồi.
Cậu lại lần ngược về trước để phân tích.... là... lần Lăng Triệt hỏi cậu có phải mất trí nhớ hay không, và đã quen biết nhau từ khi nào sao? Nếu là lần đó, thì nghĩa là Lăng Triệt đã xác định cậu mất trí nhớ, chẳng nhớ gì hết, mới miễn cưỡng hẹn hò lại với cậu.
Hứa Đường Chu thầm thấy may mắn, may mà cậu chưa nói ra chuyện mình đã biết!
Đúng rồi, khi đó Lăng Triệt từng nói một câu "Tôi đồng ý rồi", còn đưa ra ba yêu cầu.
Cậu nhớ lại, cái yêu cầu cuối cùng là chuyện massage thì không tính, hai điều trước lần lượt là:
Một, không được hối hận.
Hai, không được thân mật bá vai bá cổ với người khác.
Cậu ôm mặt.
Vậy rốt cuộc đầu óc cậu có vấn đề gì, mà lại nghĩ hai điều kiện đó là đang nói về chuyện đánh dấu tạm thời chứ?
Bảo sao Lăng Triệt lại tức giận đến thế! Trong mắt anh ấy, bọn họ đã hẹn hò hai tuần rồi!
Nhưng mà, chuyện này cũng đâu thể trách cậu chứ.
"Yêu đương với Lăng Triệt", không biết bao nhiêu người mong ước, nhưng chỉ sợ chẳng ai dám coi là thật!
Sau một phen đau đớn rút kinh nghiệm, Hứa Đường Chu không muốn tái phạm sai lầm ngớ ngẩn này nữa.
Sáng nay thức dậy vẫn không có hồi âm, cậu lại gửi thêm một tin nhắn cho Lăng Triệt.
Hứa Đường Chu: [Anh... đang bận sao? Không sao đâu, yêu đương mà, quan trọng là tham gia, có lòng để đó là được, em không làm phiền công việc của anh.]
Cậu bổ sung thêm một câu: [Em chờ anh.]
Xấu hổ đến mức muốn rụng cả đầu.
Hôm nay nắng rất đẹp, có lẽ sắp đổi mùa rồi.
Hứa Đường Chu chui khỏi chăn, rửa mặt xong thì nhìn thấy chiếc áo khoác của Lăng Triệt. Cậu nhặt nó ra khỏi giỏ đồ bẩn, thật ra hoàn toàn không bẩn, cậu cũng chẳng nỡ giặt, mùi tin tức tố thuộc về Lăng Triệt trên áo đã rất nhạt.
Cậu treo áo lên, khẽ ngửi một cái, rồi đỏ mặt bước ra khỏi phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!