*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em không có mà." Hứa Đường Chu buột miệng nói ra.
Cậu thậm chí còn hơi bội phục chính phản ứng của mình.
Biểu cảm trên mặt cậu khống chế rất tốt, cơ mặt thả lỏng, môi hơi hé, đó là một kiểu ngạc nhiên hết sức tự nhiên. Hoàn toàn không nhìn ra chút chột dạ nào. Các tiết học diễn xuất trong thời gian này đúng là không uổng phí.
Không thể nói là được điểm mười, nhưng ít nhất cũng có thể đạt điểm qua môn.
Quả nhiên, phản ứng này dường như khiến Lăng Triệt bị mê hoặc, trong thoáng chốc khó mà phán đoán được lời cậu nói là thật hay giả.
"Thế tại sao không liên lạc với anh?"
Hứa Đường Chu lần này thật sự bất ngờ, trong lòng dâng lên một cảm xúc gọi là vui mừng.
Cậu còn tưởng... còn tưởng rằng Lăng Triệt sẽ không muốn tiếp tục dính dáng gì đến cậu nữa, nhưng giờ giọng điệu của Lăng Triệt, rõ ràng vẫn giống như khi bọn họ còn đang quay chương trình vậy.
Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi đó, Hứa Đường Chu đã đưa ra quyết định: cậu thấy cứ tiếp tục giả vờ như không biết gì, cứ như trước kia là được.
Người to gan đến đâu thì đất trời cũng rộng đến đó.
Chỉ cần cậu biểu hiện giống như trước kia, Lăng Triệt sẽ không trở mặt. Biết đâu không chỉ giấu trời qua biển, mà còn có thể nghĩ ra cách để phát triển thêm một bước!
"Cái đó... em biết anh đang chuẩn bị cho concert, nên nghĩ mấy hôm nay không nên làm phiền anh thì hơn."
Khi nói câu này, mặt Hứa Đường Chu hơi nóng lên, bởi vì nghe cứ như là thừa nhận cậu luôn chờ đối phương chủ động liên lạc với mình vậy.
Lăng Triệt nghĩ đến lịch trình gần đây của bản thân, sắc mặt dịu xuống một chút, nhưng vẫn hơi không vui nói: "Anh bận thật, nhưng em có thể liên lạc với anh. Gọi điện, nhắn tin đều được. Anh tuy rất bận, nhưng trả lời em một chút thì cũng không phải là không thể."
"...Ồ."
Tai Hứa Đường Chu đỏ bừng, cái này... nghe như là có đặc quyền vậy.
"Ồ?" Lăng Triệt lại nhíu mày, biểu cảm như muốn nói: "Em thế mà còn chưa chủ động cảm ơn?"
Hứa Đường Chu linh cảm lóe sáng, vội vàng bổ sung: "Vậy... sau này em sẽ không khách khí nữa!"
Lăng Triệt hơi hài lòng hơn chút: "Ừm."
Vốn dĩ anh đang định chợp mắt, lúc này liền đưa tay luồn vào tóc, tùy ý vuốt ngược mái tóc rối sau khi ngủ về phía sau, để lộ vầng trán sáng và sống mũi cao thẳng. Hành động này là để bản thân tỉnh táo thêm một chút, nhìn qua trông anh chẳng được nghỉ ngơi tử tế mấy.
Hứa Đường Chu vẫn còn đứng ở cửa, có chút luống cuống.
Dù đã nghĩ xong phải làm thế nào, nhưng trong chốc lát cậu vẫn chưa biết phải thể hiện cụ thể ra sao để không bị Lăng Triệt nhìn thấu.
Nhưng Lăng Triệt đã bước tới, vì chênh lệch chiều cao, lại còn tiến lại gần quá, cúi đầu nhìn cậu: "Đang ngẩn người cái gì? Còn không đi?"
Hơi thở quen thuộc trên người đối phương, ngũ quan tuấn mỹ.
Còn có đôi môi nhạt màu ấy.
Khiến đầu óc Hứa Đường Chu "ầm" một tiếng, như đoàn tàu cao tốc khởi chạy, không đúng lúc lại nhớ đến cảnh trong mơ.
Mấy ngày nay cậu chưa từng nghĩ đến một vấn đề: Lăng Triệt là bạn trai cũ của cậu, vậy thì... những thứ cậu mơ thấy trong giấc mơ kia đều thật sự từng xảy ra sao?!
Đó căn bản không phải đối tượng tưởng tượng, mà là Alpha chân chính thuộc về cậu!
Đôi môi kia, từng hôn cậu........... môi kề môi m*t lấy nhau, lưỡi l**m qua lưỡi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!