Một câu "Đến rồi" đơn giản, dường như đã chấm dứt hẳn đoạn hội thoại này.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhưng Hứa Đường Chu vẫn không tìm ra được chủ đề nào khác để nói. Cậu gõ gõ chữ vào khung thoại rồi lại xóa, xóa xong lại gõ, cứ như đang làm bài văn trong phòng thi. Cân nhắc từng câu từng chữ, thế nhưng câu nào cũng đều thấy không hợp.
Cuối cùng cậu đành bó tay, ôm khư khư lấy điện thoại suốt hơn mười phút, mới chắc chắn rằng Lăng Triệt sẽ không gửi thêm tin nhắn nào cho mình nữa.
Một cảm giác mất mát nhạt nhòa lại bất chợt dâng lên, dập tắt sự phấn khởi vừa rồi của cậu. Hứa Đường Chu nghĩ, không biết giờ này Lăng Triệt đang làm gì?
Có phải đang nghỉ ngơi, hay là đang bàn chuyện công việc?
Là đang ở nhà, hay ở một nơi nào khác?
Những lúc không cùng nhau quay chương trình, Lăng Triệt sẽ như thế nào nhỉ?
Quả nhiên Lăng Triệt đã nói đúng, cậu thật sự là "Hứa Đường Chu cái gì cũng không biết", ngoài sự hiểu biết phiến diện như một fan dành cho thần tượng, cậu chẳng biết gì về anh cả.
Thế nhưng ngược lại, hình như Lăng Triệt lại hiểu cậu hơn một chút...
Không hiểu sao, cảnh Lăng Triệt đứng nhìn cậu lên xe vừa nãy lại hiện ra, ám ảnh mãi trong đầu cậu.
Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian cậu mất trí nhớ, đã từng có ai đó tiễn cậu lên xe như vậy sao?
Sao cái cảm giác đó lại giống như... sẽ không bao giờ gặp lại nữa?
Cậu cố gắng nắm chặt lấy cảm giác này để nhớ lại. Thế nhưng nó giống như một con cá trơn tuột, vừa chui vào lòng bàn tay đã nhanh chóng lách đi mất. Giống như khi Lăng Triệt dạy cậu tính toán tiền vốn cơ bản, giống như lúc cậu đạp xe ở Sulilan, giống như khi Lăng Triệt nói chuyện với cậu bằng giọng điệu quen thuộc trêu chọc, giống như lúc hai người cùng nhau từ nhà hàng "Bird's Nest" trở về căn nhà gỗ... Trong những cảm giác quen thuộc thoáng lướt qua mà cậu chưa kịp nắm bắt ấy, dường như bên cạnh cậu vốn nên có thêm một người nữa.
Ký ức trống rỗng, càng cố đào sâu thì lại càng không nhớ ra được.
Khi Hoàng Thiên mang đồ ăn đến thì phát hiện Hứa Đường Chu có chút khác thường, tưởng rằng cậu chỉ là do mệt thôi.
"Có chuyện gì thế?"
Hứa Đường Chu kéo suy nghĩ trở về, thở dài nói: "... Cô đơn."
Hoàng Thiên liếc qua, thấy trong căn hộ chỉ có mình Hứa Đường Chu, đúng là trông hơi cô đơn thật.
Anh mua cho Hứa Đường Chu rất nhiều đồ ăn, còn có cả trái cây, có vẻ như định để cậu hai ngày tới khỏi phải ra ngoài. Sau khi sắp xếp xong xuôi, Hoàng Thiên liền tìm việc cho cậu làm: "Chu Chu, lát nữa cậu có thời gian thì lên sóng livestream một chút, tiện chào fan, nói cậu đã về là được, tùy tiện thoải mái thôi."
Hai hôm trước trên Flow còn có hotsearch #Hôm nay bạn đã xin lỗi Hứa Đường Chu chưa#, vậy mà đương sự Hứa Đường Chu đến giờ vẫn chưa hề có phản hồi gì.
Hoàng Thiên tất nhiên không định để bây giờ mới đáp lại, chỉ là lên chào một tiếng để duy soát độ tồn tại, đừng mang vẻ xa cách fan quá. Cái mức độ này cũng phải khống chế cho tốt, bất kể sau này cậu đóng nam hai hay nam ba, đều cần có thiện cảm cao từ fan, vừa phải thường xuyên hiện diện, vừa phải khiêm tốn.
Hứa Đường Chu: "..."
Đúng là một yêu cầu chẳng cần chút kỹ thuật nào!
Trước khi đi, Hoàng Thiên còn dặn: "Nhớ thay bộ đồ khác, mặc đồ ở nhà cho tự nhiên một chút."
Được nhắc, Hứa Đường Chu mới phát hiện mình vẫn mặc nguyên bộ đồ từ lúc về từ sân bay. Cậu lục tủ quần áo một hồi, tìm được một bộ đồ ở nhà trông có vẻ cao cấp một chút, thay vào rồi mới ngồi xuống bàn.
Những ngày qua cậu không bị rám nắng, ngược lại, bộ đồ ở nhà màu xanh lam đậm càng khiến làn da trở nên trông trắng thêm.
Cậu đặt điện thoại lên bàn trà, tìm cái gì đó để cố định, rồi cứ thế ngồi bệt xuống sàn, vừa ăn vừa livestream, nhớ kỹ lời dặn " vừa có độ tồn tại nhưng vừa phải khiêm tốn".
Lần cuối cùng Hứa Đường Chu xuất hiện trên Flow vẫn là khi share bài tuyên bố chính thức trước khi quay chương trình, còn sớm hơn nữa thì là buổi livestream đêm giao thừa.
Vừa mở lên, số người online liền nhảy vọt ào ào.
Nhiều gấp mấy lần trước kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!