Nhân viên cấp cứu phá cửa xông vào, trên cáng khiêng ra kẻ gây họa đang tỏa ra mùi tin tức tố ngọt ngấy, bên cạnh là Hạ Tinh vừa chạy theo vừa khóc.
Mọi người ùa tới vây quanh, chỉ có Lăng Triệt đứng yên tại chỗ, dường như đã sớm đoán được người nằm trên cáng là ai. Hứa Đường Chu cũng thấy hiếu kỳ, muốn biết rõ, giữa đám ồn ào, Lăng Triệt liền nắm lấy gáy cậu.
Nắm giống như đang nắm lấy gáy của một con mèo nhỏ.
Hứa Đường Chu co cổ lại, nghĩ thầm: ở đây nhiều người thế này, nếu bị hiểu lầm thì phải làm sao.
Thực ra trong tình huống này, chẳng ai còn tâm trí mà để ý tới bọn họ.
Lăng Triệt đứng sau lưng cậu, giọng lạnh lùng: "Đừng nhìn nữa, là Hạ Nguyệt."
Hứa Đường Chu: "!!!"
Cậu không thể tin nổi quay phắt đầu lại, đôi mắt phượng tròn xoe, mà Lăng Triệt thì đang cúi đầu nhìn cậu.
Hai người còn chưa kịp nói thêm, thì trong căn nhà gỗ có người hô to: "Mễ Phi! Mễ Phi! Lục đại ca đang tìm Mễ Phi!"
Mễ Phi vẫn đứng yên bất động.
Tựa như từ đầu, thân là Beta, anh ta đã từ bỏ điều gì đó.
Nghe thấy tiếng gọi, anh ngẩng đầu lên: "Lục Thừa An?"
Người chạy đến chính là trợ lý quay theo nhóm của bọn họ, hốt hoảng nói: "Tiểu Mễ, mau vào đi! Tiền bối Lục khóa cửa nhốt mình trong phòng của Triệt Thần rồi, anh ấy cắt vào tay! Nhưng nếu không có cậu, anh ấy không mở cửa đâu!"
"Cắt vào tay ư?" Hứa Đường Chu căng thẳng, "Sao lại thế được?"
Trợ lý kia đáp: "Hiện tại vẫn chưa rõ, hình như vết thương khá sâu!"
Chỉ có Lăng Triệt bình thản nói: "Trong tình huống này, càng đau thì càng giữ được lý trí."
Nghe vậy, mắt Mễ Phi đỏ lên, như mũi tên lao thẳng vào.
Hứa Đường Chu cùng Lăng Triệt đi theo sau muốn xem có thể giúp được gì không, nhưng chỉ thấy từ phía sau cánh cửa có một cánh tay bê bết máu vươn ra, kéo Mễ Phi vào trong. Gần như cùng lúc đó, "rầm" một tiếng, cửa phòng đóng chặt.
Cả phòng người đưa mắt nhìn nhau.
Một nhân viên cấp cứu nói: "Ai có thể gõ cửa, bảo người bị thương băng vết cắt lại đã?"
Alpha trong kỳ đ*ng t*nh bị động, kéo bạn đời của mình vào trong thì định làm gì, không cần nói cũng hiểu.
Kỳ đ*ng t*nh của Alpha không dài, một đêm là đủ.
Chỉ tội cho Mễ Phi...
Mọi người trong lòng đều mặc niệm, âm thầm thắp nến cho Mễ Phi.
Băng gạc cùng thuốc ức chế đều được ném vào phòng bằng cách thả qua cửa sổ, hi vọng khi Mễ Phi dù không thoát thân được vẫn nhớ dùng cho Lục Thừa An. Xe cấp cứu vừa đi, cảnh sát địa phương lập tức tới hỏi tình hình. Omega không tiêm thuốc ức chế ph*t t*nh đúng hạn vốn là hành vi vi phạm pháp luật ở đây. Trợ lý nhóm chị em họ Hạ ở lại giải thích.
Theo lời anh ta, Hạ Nguyệt đột ngột phân hóa thành Omega.
Chiều tối, Lăng Triệt và Hứa Đường Chu cùng ra ngoài, vừa khéo gặp Lục Thừa An tới tìm Lăng Triệt đi lướt sóng. Trong lúc rảnh không phải ghi hình, bọn họ từng đi một lần, vốn rất bình thường. Lăng Triệt không có ở đó, Lục Thừa An liền chơi cùng Ruby, ai ngờ Hạ Nguyệt trong phòng tắm nhà gỗ lại đột nhiên ph*t t*nh.
Lục Thừa An là người đầu tiên nhận thấy tin tức tố khác thường, phát hiện ra tình huống, anh ta không nói hai lời liền trực tiếp đánh ngất Hạ Nguyệt...
Đánh, ngất, luôn rồi.
Khó trách Hạ Tinh khóc, chắc Lục Thừa An ra tay không nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!