Điểm kết thúc của đường trượt zipline rơi đúng trên sân thượng siêu lớn của nhà hàng.
Đeo dây an toàn trượt từ độ cao trăm mét, hai người băng qua khe núi nhiệt đới, không còn cây cối hay dây leo che chắn, tầm mắt mở rộng từ trên cao, nhìn thấy biển xanh nhạt mênh mông vô tận.
Trong lúc trượt nhanh, gió rít bên tai, cảm giác mất trọng lực khiến adrenaline cơ thể tăng vọt.
Nếu ngồi cáp treo ổn định, bọn họ cũng sẽ chẳng được tận hưởng cảm giác k*ch th*ch như thế này.
Hứa Đường Chu hạ cánh trước Lăng Triệt, khi đặt chân lên sân thượng cậu vẫn còn chút lưu luyến chưa thấy thỏa mãn.
Hai nhóm khách mời khác thật sự đã đứng chờ ở điểm cuối của zipline.
Hứa Đường Chu cúi đầu, để nhân viên tháo móc dây an toàn cho mình. Lúc cậu không nói chuyện thì mang cảm giác lạnh nhạt và yên tĩnh, tựa như mọi việc đều có thể thản nhiên bỏ qua, tự tạo thành một phong cảnh riêng biệt.
Đáng tiếc... lúc này ai nấy đều cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm.
Ban đầu mọi người chỉ nghĩ Hứa Đường Chu bề ngoài cao lãnh, thực ra biết đùa giỡn cũng rất đáng yêu, nhưng mấy ngày nay trôi qua, đến tận hôm nay, họ mới chậm chạp có được cái nhìn thoáng qua về bản chất bên trong của Hứa Đường Chu.
Hứa Đường Chu mang theo một cái túi to, bên trong đựng mấy hộp trữ đồ.
Mễ Phi vừa nhìn đã hiểu ngay, lập tức kêu lên: "Chu Chu, cậu quá đáng rồi đấy! Ăn miễn phí thì thôi đi, còn tính chuyện đóng gói mang về nữa à???"
Vốn định vì chuyện vừa rồi mà im lặng như gà, Hứa Đường Chu rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: "Tiết kiệm là một đức tính tốt, anh có muốn không? Em cho anh mượn một cái?"
Mễ Phi lập tức nở nụ cười: "Được thôi, Chu Chu đúng là người đẹp tâm thiện!"
Món ăn cần check
-in nhiều như vậy, mỗi loại chỉ nếm một chút, quả thật sẽ còn thừa không ít.
Hai chị em nhà Hạ cũng xúm lại đòi hộp đựng.
Ngay sau đó, Lăng Triệt ung dung trượt zipline xuống. Anh chống chân dài xuống đất, dễ dàng đứng vững trên sân thượng.
Khác với Hứa Đường Chu cần người hỗ trợ, bản thân anh vốn thích vận động mạo hiểm, mấy chuyện này chỉ là trò trẻ con. Nhân viên vừa tiến lại, anh liền xua tay bảo họ lùi ra, tự mình thoăn thoắt tháo móc dây an toàn.
Hứa Đường Chu bị mọi người vây quanh đòi hộp đựng, chỉ trong vài phút đã bị lấy mất ba cái.
"Nhường một chút." Lăng Triệt chen vào.
Dựa vào ưu thế chiều cao, vị ngôi sao Alpha lưu lượng đỉnh cấp này dễ dàng lấy lại hộp đựng từ trong tay mọi người. Nhìn qua còn keo kiệt hơn đồng đội của mình là Hứa Đường Chu, quả thật có chút làm mất mặt thân phận cao quý của anh.
Hạ Nguyệt tức giận: "Triệt thần, đừng có keo kiệt thế chứ, dù sao hai người cũng ăn không hết, để trong tủ lạnh mọi người cùng ăn mà."
Chiếm sân, chiếm phòng tắm nhà họ, giờ còn muốn chiếm luôn tủ lạnh.
Lăng Triệt là người có thù tất báo.
Anh cũng chẳng thèm giải thích, mí mắt không buồn nâng: "Ăn không hết thì có thể cho chó ăn."
Mọi người ồ lên cười.
Lăng Triệt đưa hộp đựng cho Hứa Đường Chu: "Cất kỹ, về nhớ trông chừng Ruby, đừng để nó trộm ăn."
Hạ Nguyệt mặt đỏ bừng: "Đáng ghét quá đi!"
Hứa Đường Chu: "......" Đối đãi với con gái như thế thật sự ổn sao?
Thế nhưng cậu cũng không dám nói gì, dù sao vẫn còn nợ Lăng Triệt một lần dùng cơ bụng mở nắp chai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!