Chương 23: Chữa lành

Trong căn nhà gỗ nhỏ.

Dưới sự xúi giục của Hạ Nguyệt và Hạ Tinh, Hứa Đường Chu chỉ đành đồng ý yêu cầu thay Lăng Triệt hoàn thành nhiệm vụ.

Có điều, câu hỏi vừa nãy dành cho Lăng Triệt thì cậu không trả lời được, đành để Ruby trong ô lựa chọn gặm lại một mảnh giấy khác, lần này là một thử thách lớn.

Hứa Đường Chu mở mảnh giấy ra nhìn: "......"

Lúc trước khi chơi trò này, để cho vui, bọn họ đều viết những chỉ thị vừa b**n th** vừa quá đáng, dù sao thì ai cũng có khả năng xui xẻo trúng phải và bị người khác chỉnh, chi bằng chơi lớn một chút, để mọi người cùng nhau xui.

Ống kính quay sát vào mảnh giấy của Hứa Đường Chu, cũng quay luôn cả vẻ mặt sững sờ của cậu.

"Là gì vậy?!" Hạ Nguyệt tò mò giành lấy mảnh giấy trong tay Hứa Đường Chu, nhìn xong thì bật cười khúc khích: "Hãy chọn một vị khách mời khác tại đây, cùng bạn tái hiện phân đoạn kinh điển trong bộ phim Tình Yêu Đêm Tối!! Hahahahaha!"

Tình Yêu Đêm Tối là tác phẩm thành danh hai mươi năm trước của Ảnh đế gạo cội Diệp Chi Phàm. Sở dĩ Diệp Chi Phàm có thể trở thành nam thần quốc dân, ngoài kỹ năng diễn xuất điêu luyện ra, hoàn toàn nhờ vào cảnh phim đủ mức gợi tình ấy.

Trong phim, nhân vật An Mộ của Diệp Chi Phàm vì đôi tay bị thương, nên trong căn phòng ánh sáng mờ ám mập mờ, đã dùng miệng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của người yêu. Cảnh phim ấy kéo dài, rất yên tĩnh, màn diễn không lời giữa Diệp Chi Phàm và nam chính kia được xem như tác phẩm kinh điển sách giáo khoa, nhưng đồng thời cũng trở thành một đoạn "giai thoại" đặc biệt.

Mọi người ở đây đều từng xem bộ phim này.

Khi học lớp diễn xuất, thầy giáo cũng từng cho Hứa Đường Chu xem không ít tác phẩm của Diệp Chi Phàm.

Yêu cầu này khiến cả Lục Thừa An cũng nhịn không nổi mà cười: "Ai viết cái này vậy?"

Mễ Phi nói: "Dù sao không phải tôi."

Hạ Tinh nói: "Cũng không phải tôi!"

Hạ Nguyệt bỗng lóe sáng, nhớ ra người duy nhất không có mặt: "Hahaha, không phải chúng ta thì chắc là Triệt Thần rồi!"

Hứa Đường Chu: "......"

Sao có thể chứ.

Cậu như mất hết hy vọng: "Là, tôi, viết, đó."

Mọi người cười ầm lên, có người cười đến đập cả bàn, Hứa Đường Chu nặng nề gục đầu xuống bàn, triệt để hiểu rõ thế nào gọi là "tự làm tự chịu, làm người không nên quá thông minh nếu không sẽ tự hại chính mình". Chính mình viết, chính mình bốc trúng, thật quá khó tin!

Trời mới biết, cậu viết cái này là do thấy Mễ Phi bên cạnh viết "Chọn một vị khách mời rồi lấy người đó làm cột rồi múa cột một đoạn" nên mới nảy ra cảm hứng!

Mọi người đều kêu cậu không được gian lận.

Hứa Đường Chu thật sự cạn lời.

Cậu ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh hiện trường, chỉ có Lục Thừa An mặc sơ mi.

Đã đánh cược thì phải chấp nhận thua, đã đồng ý thì phải làm đến nơi đến chốn.

Không thèm để ý tiếng cười ầm ĩ của mọi người, Hứa Đường Chu mặt không cảm xúc nói: "Lục tiền bối...."

Tiếng cười càng lớn hơn, ngay cả Mễ Phi cũng ngửa trước ngửa sau.

Lục Thừa An hơi biến sắc, đưa tay che cúc áo: "Hả? Chu Chu, tôi không hợp lắm đâu? Tôi có hoa đã có chủ rồi!"

Chuyện tình yêu Alpha x Beta của anh với Mễ Phi chính là cái gai trong mắt anti trên mạng, nếu chơi trò này với Hứa Đường Chu, chắc chắn sẽ dấy lên một trận khẩu chiến.

Hứa Đường Chu vẫn mặt không cảm xúc: "Lục tiền bối hiểu lầm rồi, người tôi muốn thật ra là anh Tiểu Mễ cơ."

Lục Thừa An: "????"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!