Chương 22: Em sợ có người đến

Ngoài dự liệu của Lăng Triệt là, sau khi anh nói vậy, Hứa Đường Chu lại không lên tiếng nữa.

Hai người đang căng thẳng giằng co thì trợ lý quay phim đi theo nhóm họ Mặc Mặc đã đi đến, rất cẩn thận hỏi Hứa Đường Chu có sao không.

Hành vi bất thường của hai người họ đã khiến toàn bộ ê

-kíp chú ý, mọi người đều từ xa quan sát, nhưng vì lệnh của Lăng Triệt nên không ai dám lại gần.

Ngón tay chống bên hông của Hứa Đường Chu hơi run rẩy, cậu đang định mở miệng nói mình không sao thì đã bị giành trước một bước.

"Lần đầu xuống nước nên quá căng thẳng." Lăng Triệt trả lời thay cậu, "Cậu ấy không sao, chỉ là hơi không thích ứng với áp lực nước. Tôi đưa cậu ấy đi nghỉ một chút."

Hứa Đường Chu ngạc nhiên, Lăng Triệt đây là có ý gì?

Cậu còn tưởng Lăng Triệt sẽ muốn để cậu mất mặt, ác ý trêu chọc cậu cơ.

Phòng thay đồ ở ngay gần đó, bên trong có vài chiếc ghế dài và sofa để nghỉ ngơi. Lời Lăng Triệt nói rất tự nhiên, Mặc Mặc cũng không nghi ngờ, chỉ nói sẽ đi quay phần của các khách mời khác trước.

Đợi Mặc Mặc chạy đi rồi, Lăng Triệt mới khôi phục giọng điệu lạnh nhạt: "Đứng lên."

Hứa Đường Chu bị anh nắm lấy cánh tay.

Trên mặt Lăng Triệt không có biểu cảm gì, nhưng hành động thì cậu hiểu rõ, biết là anh đang đỡ mình.

Thực sự Hứa Đường Chu đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cậu đứng lên, đôi chân quả thật có hơi mềm nhũn.

Tuyến thể vì sự đến gần của Lăng Triệt mà đập thình thịch đầy kích động, như thể nó tự có sinh mệnh riêng, không muốn bị khống chế. Khác với trước kia, phản ứng từ "chỉ khi tránh xa Lăng Triệt mới bình ổn" biến thành "càng xa Lăng Triệt, nó lại càng kịch liệt". Chỉ khi ở gần, gần hơn nữa, cậu mới cảm thấy được thả lỏng chút.

Phản ứng đã đến điểm giới hạn rồi.

Trên người Lăng Triệt có hơi thở của mặt trời rực cháy.

Trong bầu không khí nóng rực ấy, Hứa Đường Chu không nhớ rõ mình đã bước chân đến phòng thay đồ như thế nào.

Nơi này lúc ấy trống không, tiếng ồn ào của ê

-kíp và các khách mời ở bãi biển cách chưa đến hai mươi mét vẫn loáng thoáng truyền đến.

"Em... em ngồi một chút là được." Hứa Đường Chu ngồi xuống ghế dài, cắn răng nói.

Thấy cậu cúi đầu, đến cả vành tai cũng đỏ bừng, nhưng vì mang mặt nạ lặn nên chẳng ai thấy được biểu cảm.

Lăng Triệt đứng bên cạnh, giọng điệu như thường: "Rồi sao nữa?"

Sau khi gặp lại, đối với một loạt hành vi của Hứa Đường Chu, anh vẫn luôn giữ thái độ quan sát. Hứa Đường Chu muốn làm gì, chẳng bằng để xem rốt cuộc cậu muốn gì mới là quan trọng.

Hứa Đường Chu: "... Em muốn gọi điện cho anh Hoàng."

Liên hệ với Hoàng Thiên, nhờ anh ấy nói chuyện với ê

-kíp, ra tiệm thuốc trên đảo mua chút thuốc không kê đơn. Dù có tác dụng hay không cũng kệ, chỉ cần làm giảm bớt cảm giác của cậu, mấy ngày này chịu đựng một chút là qua, về sau tính tiếp.

Sắc mặt Lăng Triệt lập tức đen lại.

Gặp tình huống khẩn cấp mà gọi điện cho quản lý, đây chẳng phải là chính anh từng dạy Hứa Đường Chu sao.

Phòng thay đồ bật máy lạnh, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên nóng bức. Một Alpha trưởng thành mang cấp S với mùi tin tức tố mạnh mẽ, sự tồn tại quá mức rõ rệt, huống hồ bản thân Lăng Triệt thôi đã đủ sức hấp dẫn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!