Lăng Triệt điều chỉnh ghế ngồi lên cao nhất, quả nhiên như anh nói, không cần Hứa Đường Chu tốn quá nhiều sức, chỉ cần một mình anh là đủ rồi. Chiếc xe đạp đôi nhanh chóng chạy trên con đường nhỏ, còn chiếc xe bám theo thì luôn chậm rãi không nhanh không chậm mà đi sát bên cạnh bọn họ.
Đi xe đạp đôi cần có sự ăn ý nhất định, hai người tốt nhất phải giữ nhịp điệu đồng bộ thì mới chạy nhanh được.
Nhưng mà... vì ở quá gần, thuốc của cậu lại mất tác dụng, hương vị tin tức tố vốn dĩ trước đó không quá nhạy cảm, giờ đây không ngừng truyền từ người Lăng Triệt sang giác quan của cậu.
Vừa mới lên xe, Hứa Đường Chu đã biết tiêu rồi, quả nhiên, hiện tại cậu thậm chí còn muốn nhảy xuống xe.
Lăng Triệt đang nhìn cậu sao? Có phát hiện ra sự khác thường của cậu không?
Hứa Đường Chu càng nhạy cảm thì càng cảm thấy gai người, cậu lộn xộn tưởng tượng đủ loại khả năng sau khi bị Lăng Triệt phát hiện, tóm lại không có kết quả nào tốt, đành phải gắng sức dồn hết chú ý xuống bàn chân.
Đạp xe thì đạp xe!
Trong đầu lái xe cái gì chứ!
Cây dừa, gió biển, ánh nắng gay gắt.
Trong hoàn cảnh thế này, Hứa Đường Chu tâm trung dán mắt vào bánh xe quay tròn không ngừng.
Dần dần, cậu như bị thôi miên, mọi thứ xung quanh đều xa dần, hàng dừa biến thành những tán liễu non xanh, chai nước khoáng trong giỏ xe biến thành hoa cúc nhỏ, giày dưới chân cũng đổi thành giày vải.
Trước mắt cậu lại hiện ra khung cảnh lần đó sau tiệc cuối năm, khi Hoàng ca lái xe đưa Lăng Triệt về, trên con đường nhỏ nửa sườn núi gần nhà Lăng Triệt.
Trong khung cảnh ấy, là chính cậu đang đạp xe, vì không đuổi kịp tốc độ của người đi trước, cậu còn gấp gáp đứng cả lên để dồn sức đạp: "Đợi em với!"
Người phía trước, áo sơ mi bị gió thổi căng phồng lên, vừa đạp xe vừa quay đầu lại, giọng điệu thản nhiên: "Cố lên, Hứa Đường Chu, sức lực thường ngày em tiết kiệm đều chỉ để ngủ thôi à?"
Người đó, cậu không nhìn rõ mặt.
Chỉ cần thử nghĩ đến tướng mạo của người ấy, thái dương đã đau nhức dữ dội.
"Hứa Đường Chu." Phía sau, Lăng Triệt đột ngột cất tiếng.
Hứa Đường Chu hoàn hồn, trán toát mồ hôi lạnh, người ngả về phía trước, là do Lăng Triệt bóp phanh.
Cậu chống chân xuống đất, đã tỉnh táo lại khỏi khung cảnh hỗn loạn: "Sao thế?"
Bọn họ đã đạp được nửa tiếng, Lăng Triệt vừa rồi từ phía sau nhận ra cậu không ổn.
"Cậu khó chịu sao?" Lăng Triệt nhíu mày, đưa tay lên trán cậu thăm dò.
Nhìn kỹ mới phát hiện, lông mi rậm của Hứa Đường Chu còn vương mồ hôi, khiến ngũ quan vốn lạnh lẽo sắc nét nay lại thêm vài phần hơi thở đời thường. Đôi mắt kia khẽ chớp, tựa như chứa chan tình cảm, như đang biết nói.
Lăng Triệt đột nhiên rụt tay về, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mà gương mặt Hứa Đường Chu vốn đã ửng đỏ vì nắng giờ càng đỏ hơn, tuyến thể vốn yên tĩnh cũng có dấu hiệu náo động. Cậu biết, cơ thể mình giờ đây đặc biệt khao khát được Lăng Triệt chạm vào, đây rốt cuộc là cái chứng "mẫn cảm tin tức tố" gì vậy chứ!
Xe chương trình dừng lại, Mặc Mặc chạy tới hỏi: "Chu Chu sao vậy? Có phải bị say nắng rồi không?"
Có lẽ vì thấy Mặc Mặc ồn ào, Lăng Triệt không trả lời, trực tiếp vặn mở chai nước khoáng trong giỏ xe.
Anh đưa cho Hứa Đường Chu: "Uống chút nước đi, chúng ta nghỉ ở đây một lát."
Hứa Đường Chu gật đầu, ừng ực một hơi uống nửa chai, cảm giác nóng bức trong người mới dịu đi nhiều.
Mặc Mặc lo lắng vô cùng, Omega thật sự yếu đuối đến vậy sao? Cô sợ xảy ra sơ suất gì thì không gánh nổi trách nhiệm. Hoàng Thiên đã dặn dò cô đi dặn dò cô lại vô số lần. Cô đề nghị: "Hôm nay không cần thi tốc độ, cũng không cần xem ai tới Bãi đá Người Cá trước. Triệt Thần, vừa rồi hai người có phải đạp nhanh quá rồi không?"
Ý ngầm là do họ hiếu thắng quá, Hứa Đường Chu không theo kịp tốc độ Lăng Triệt nên mới thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!