Chương 19: Giao cho tôi là được

Căn nhà bằng gỗ nằm ở vị trí trung tâm so với mấy căn nhà khác, phong cảnh dịu dàng, cây cối rợp bóng, trong vài ngày tới đây sẽ trở thành điểm tập trung của mọi người.

Khi đội ngũ chương trình đến ngôi nhà gỗ thì vẫn còn sớm, mới sáu giờ sáng theo giờ địa phương. Họ nhẹ nhàng bắt đầu sắp xếp hiện trường, lại phát hiện hai vị khách mời vốn nên còn nằm trên giường đã thức dậy rồi.

Lăng Triệt đang đi khắp phòng tìm nước uống, từ bếp, đến tủ lạnh anh đều lục qua một lượt, vậy mà chẳng thấy lấy một giọt nước uống.

Hứa Đường Chu cũng bước ra khỏi phòng, giống hệt Lăng Triệt, trong tay cũng cầm một cái cốc: "Chúng ta không có nước sao?"

Lăng Triệt liếc nhìn cậu: "Ừ."

Trong ánh nắng sáng sớm, một người tóc còn rối bù xù, một người vẫn mặc đồ ngủ, nhưng cảnh tượng trong ống kính lại chẳng khác nào đang quay một MV ngọt ngào, chẳng cần thêm bất kỳ bộ lọc nào.

Sau khi trao đổi vài câu đơn giản, cả hai liền rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Hứa Đường Chu không biết Lăng Triệt đang nghĩ gì, dù sao cậu thì đang nghĩ: Lăng Triệt có nhìn thấy đoạn hậu trường đó rồi không? Cậu thật sự muốn ngay lập tức quay lại thời khắc ấy để che mặt mình lại! Mạch máu nhỏ sao mà chẳng biết tự giác chút vậy hả!

Lăng Triệt chắc chắn người này đã nghe lọt những lời tối qua, đặt cốc xuống, nhàn nhạt nói: "Gọi người tới hỏi xem chuyện gì."

Hứa Đường Chu lập tức xung phong: "Để em đi hỏi!"

Vừa dứt lời, cậu đã lê dép chạy lon ton ra ngoài tìm người, dùng hành động thực tiễn để thực hiện phương châm "nghiêm túc quay chương trình".

Quả nhiên, tổ chương trình xứng danh là tổ chương trình tạo hố hàng đầu.

Mặc Mặc bước vào nói với họ rằng, bởi vì địa phương không cho phép khai thác nên nước uống cần phải tự ra cửa hàng tiện lợi mua, mà ba ngày ăn ở miễn phí chương trình thưởng cho bọn họ không bao gồm nước uống.

Chưa dừng ở đó, cô còn bị tổ chương trình đẩy ra làm bia đỡ đạn, giải thích thêm:

"Chuyện của Chu Chu, khi đó hành lý là do bộ phận hậu cần sắp xếp, bọn tôi đang điều tra lại camera giám sát của ngày hôm kia. Nhưng mọi người yên tâm, trước khi làm rõ, chúng tôi sẽ chịu một nửa chi phí của tối qua."

Lăng Triệt đã liên hệ với Tư Đồ Nhã, nhướng mày: "Một nửa?"

Anh chẳng hề tỏ ra mạnh bạo, giọng cũng không hề hung dữ, nhưng Mặc Mặc đã sắp khóc đến nơi: "Đúng vậy,... cái đó theo quy tắc thì tính vào vật dụng thường ngày rồi."

Hứa Đường Chu: "..." Sao cậu chẳng lấy gì làm bất ngờ với kết quả này vậy.

Có lẽ tổ chương trình chỉ mong họ gặp đủ chuyện rắc rối mà thôi.

Mặc Mặc vốn tưởng Lăng Triệt không dễ bị thuyết phục, ai ngờ anh lại nói:

"Được, vậy thì sau khi điều tra rõ ràng, tôi cần tổ chương trình các người công khai xin lỗi."

Đương sự Hứa Đường Chu thì lại rộng lòng, nghe tin dữ "chỉ bồi hoàn một nửa" đã lập tức lấy điện thoại ra bấm máy tính, tính xem họ còn lại bao nhiêu tiền.

Chuyện tạm gác lại, ăn sáng qua loa xong, tất cả khách mời tập trung trong sân ngôi nhà gỗ, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Thì ra là hai chị em Beta Hạ Nguyệt và Hạ Tinh, sau khi chuyển máy bay và bay hơn mười mấy tiếng, cuối cùng cũng đến được đích.

Là nhóm khách mời thứ ba tới nơi, họ được cấp một căn nhà miễn phí tiền nước điện, nhưng lại không có thời gian nghỉ ngơi mà phải lập tức bắt đầu quay ngày đầu tiên, cả hai trông đều bơ phờ mệt mỏi.

Điều bất ngờ là, họ lại vừa cãi nhau suốt dọc đường.

"Vậy thì đừng tham gia nữa." Hạ Tinh mắt đỏ hoe vì tức, "Rút đi! Chúng ta đi về ngay, có gì to tát đâu!"

Hạ Nguyệt đứng lại, dang tay: "Cái gì??? Em còn dám nói à? Trễ chuyến bay là do em chứ không phải chị!"

Hạ Tinh nghẹn lời, líu ríu: "Thì em đã xin lỗi rồi, chị còn muốn thế nào nữa?! Em đâu cố ý!"

Hạ Nguyệt là chị, quát lên: "Vậy thì im miệng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!