*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trình này kiểm tra hành lý vốn đã là thông lệ rồi, những người có mặt đều từng xem các mùa trước nên sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nên bọn họ cũng không phải chưa từng thấy những món đồ vừa buồn cười vừa khó xử bị lục ra trong hai mùa trước, vì thế những thứ có khả năng "lách luật" nhưng từng bị phát hiện rồi thì bọn họ đều tránh đem theo.
Ai nấy đều có tính toán riêng của mình.
Chuyện này không phải là không tuân thủ quy tắc chương trình, mà là vì tổ chương trình quá "chơi khăm", nên bọn họ cũng phải tinh ranh một chút, nếu không thì cứ để mặc bị 'xẻ thịt'thì người phải chịu thiệt lại chính là mình.
Thích Mộc đi vòng quanh mấy chiếc vali một vòng, suy nghĩ xem nên mở của ai trước. Cô vốn đã có kế hoạch.
"Chúng ta bắt đầu từ đống lớn nhất đi." Thích Mộc nói, "Một, hai, ba, bốn, năm, năm cái, CP Lục
-Mễ mang cũng không ít nhỉ. Thế nào, định lên đảo tổ chức tuần lễ thời trang cho người nước ngoài à?"
Lục Thừa An nói: "Tổ chương trình đâu có nói không được mang nhiều, phí ký gửi chúng tôi tự trả là được rồi."
Thích Mộc nhấc một chiếc đặt lên bục cao vốn đã chuẩn bị sẵn: "Rất tự tin đó, xem ra chẳng có món nào thuộc hàng cấm mang ha."
Lục Thừa An: "Ừ hử."
Mễ Phi đi tới, giúp ấn vân tay, mở vali.
Hai chiếc đầu tiên đều bình an vô sự, cặp đôi này đặc biệt tuân thủ quy tắc, toàn là quần áo, khăn tắm các loại, không có lấy một món cấm.
Nhưng ba chiếc vali phía sau vừa mở ra thì lại có phần "hoành tráng".
Chiếc thứ nhất chất đầy quạt gấp.
Chiếc thứ hai chất đầy dây kết cát tường.(*)
(*) Dây kết cát tường:
Chiếc thứ ba thì toàn búp bê vải, lại còn không cái nào trùng nhau.
Mọi người kinh ngạc vây quanh nhìn, Hứa Đường Chu nghi hoặc nói: "Hai người tính đi tuyên truyền văn hóa Hoa Quốc đấy à?"
Lăng Triệt thì cầm một con búp bê vải lên xem.
Lăng Triệt dáng người cao ráo, ngón tay cũng dài, chỉ một tay thôi đã có thể xoay búp bê trên các ngón để chơi đùa. Anh cười, nói với Lục Thừa An: "Tiền bối đúng là thiên tài giới kinh doanh."
Lục Thừa An thản nhiên: "Quá khen, quá khen."
Nói xong còn cùng Mễ Phi đập tay, sau đó Mễ Phi nhón chân hôn lên mặt anh ta một cái.
Cơm chó rải đầy đất.
Lăng Triệt coi như không thấy.
Hạ Tinh và những người khác rốt cuộc cũng phản ứng, kêu lớn: "Ồ! Tôi biết rồi! Hai người muốn mang mấy thứ này sang Sulilan bán chứ gì! Vi phạm! Tuyệt đối là vi phạm!"
Vừa nói, mọi người vừa tranh nhau mấy chiếc vali.
Mễ Phi không phục: "Sao lại tính là vi phạm được?! Tổ chương trình đâu có nói không được mang hàng thủ công ra ngoài!"
Hứa Đường Chu bừng tỉnh: "Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ???"
Lăng Triệt: "......" Quả thật là đồ ngốc không sai mà.
Trong lúc ồn ào, Thích Mộc dứt khoát kết luận: "Được rồi, đừng tranh nữa, nghe tôi nói! Sau khi tôi và đạo diễn thảo luận, đáp án là — không được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!