"Yo~ Nhóc con!"
"Gọi là nhóc con cơ đấy!!"
Điện thoại vừa ngắt, khách mời xung quanh đã bắt đầu ồn ào trêu chọc.
Tai của Hứa Đường Chu vẫn đỏ bừng, "nhóc con" là biệt danh từ nhỏ của cậu, ngoài fan của cậu thì hầu như chẳng ai gọi như thế.
Lăng Triệt làm sao mà biết được?
Hứa Đường Chu nhanh chóng nghĩ đến quản lý Nhã. Hoàng Thiên đã chuẩn bị trước kỹ càng như vậy, thì Tư Đồ Nhã với kinh nghiệm phong phú chắc chắn còn chuẩn bị nhiều hơn nữa. Nghĩ đến điều này, hơi nóng trên mặt cậu mới dần tan đi.
Mục đích của cuộc gọi này đã đạt, bất kể là để tạo hiệu ứng chương trình hay thật sự muốn hỏi thăm tình hình của Lăng Triệt. Cảnh này cũng nhanh chóng được lướt qua, coi như có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm. Tiếp theo, hai người còn phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa, trước ống kính, từng lời nói từng cử động đều sẽ bị ghi lại.
Hứa Đường Chu tự nhủ bản thân phải thả lỏng.
Chưa bao lâu, Hạ Nguyệt và Hạ Tinh đã kêu ầm lên là lớp trang điểm bị trôi, cần phải dặm lại.
Nhân lúc họ trang điểm lại, tổ chương trình dứt khoát để Thích Mộc mời cặp đôi Lục Thừa An ra một chỗ yên tĩnh để phỏng vấn, khai thác chút chuyện ngọt ngào thường ngày, sau này biên tập thành tư liệu hậu trường.
Lăng Triệt vừa bước vào phim trường liền thấy Hứa Đường Chu ngồi lẻ loi một mình trên ghế.
Hứa Đường Chu lại mặc một chiếc áo len.
Có lẽ vì khí chất của cậu quá lạnh nhạt, stylist rất để tâm điều này, nên phối cho cậu toàn những trang phục chất liệu ấm áp, màu sắc ấm để trung hòa cảm giác xa cách trên ống kính. Cố gắng khiến cậu trông hòa đồng hơn.
Nhưng Hứa Đường Chu ngồi đó vẫn mang cảm giác quá không ăn nhập.
Không ai có thể bắt bẻ chút khuyết điểm nào trên gương mặt cậu.
Dù không trang điểm, không chút phấn son, cậu vẫn khiến hai chị em Hạ Nguyệt Hạ Tinh ăn diện lộng lẫy bên cạnh trở nên lu mờ.
"Triệt Thần đến rồi!"
Hiện trường bỗng xôn xao, có người nhỏ giọng reo vui, ồn ào náo động hẳn lên.
Hứa Đường Chu ngẩng mắt nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn được camera bám sát theo, tay đang kéo vali, ung dung thong dong bước tới đây.
"Sao thế?" Lăng Triệt phớt lờ mọi người, thẳng bước đến cạnh Hứa Đường Chu, xoa xoa lên đầu cậu, "Không ai để ý cậu à?"
Câu hỏi cùng động tác này, bảo họ không quen thì chẳng ai tin.
Ngoài ống kính, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm quan sát tương tác của hai người họ.
"Họ đều bận mà." Dưới nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tim Hứa Đường Chu đập loạn, cậu mỉm cười gượng gạo, giọng nói cứng nhắc: "Anh đến là tốt rồi."
Rõ ràng còn chưa chính thức quay hình, nhưng chỉ cần Lăng Triệt vừa xuất hiện, tất cả máy quay lập tức coi như đã vào trạng thái ghi hình chính thức. Từng khung hình, từng giây đều có thể được đưa vào kho tư liệu hậu kỳ.
Lăng Triệt mặc một chiếc áo khoác đen, mang chút phong cách retro, nhìn như đồ thường ngày. Phong cách hai người khác hẳn nhau, nhưng lại vô tình hợp nhau kỳ lạ, như thể đã bàn bạc trước vậy.
Mọi người đều biết, tổ hợp của họ mới là trọng tâm của chương trình.
Lòng bàn tay Hứa Đường Chu lập tức toát mồ hôi.
Lăng Triệt thoải mái ngồi xuống cạnh Hứa Đường Chu, cánh tay gác lên lưng ghế, ghé sát lại mỉm cười khẽ nói: "Hứa Đường Chu, cậu là đồ ngốc à?"
Giọng điệu lạnh tanh hoàn toàn không hợp với nụ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!