Sau khi kết hôn.
Mặc cho sự phản đối của gia đình, Tần Bảo vẫn kiên cường quay ba bốn bộ phim.
Còn Phong Thành Dục thì leo lên được vị trí mà người khác khó mà với tới.
Thỉnh thoảng, Tần Bảo lại có một ảo giác, rằng Phong Thành Dục là thích mình.
Hoa vào ngày kỷ niệm kết hôn, quà sinh nhật được gửi đúng hẹn mỗi năm, những tài nguyên mà anh cố gắng giành cho cậu dù phải chống lại ý kiến của trưởng bối — Phong Thành Dục giống như một cái cây, lặng lẽ chống đỡ bầu trời trên đầu cậu.
Tóm lại, quả đúng như Phong Thành Dục từng nói, cuộc hôn nhân của họ rất hòa hợp.
Hai năm nay, họ cùng đi du lịch một lần, cùng đi xem phim một lần, cũng cùng nhau trải qua một kỳ ph*t t*nh, tiện thể dưới áp lực thúc giục của trưởng bối hai nhà mà hoàn thành việc đánh dấu hoàn toàn.
Đôi khi Tần Bảo nghĩ, nếu cứ như vậy mãi thì cũng tốt.
Nhưng đến năm thứ ba kết hôn, nhà họ Tần xảy ra chuyện.
Ông Tần bị liên lụy, phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Trong nhà tràn ngập u ám, cụ ông phải nhập viện thở oxy, suýt chút nữa mất mạng.
Có lẽ vì con đường chính trị không tiện ra mặt, Phong Thành Dục lại trực tiếp từ chức, một tay vực dậy nhà họ Tần vượt qua khó khăn.
Khi Tần Bảo đến bệnh viện thăm ông cụ, vô tình nghe được một cuộc trò chuyện, khiến cậu bừng tỉnh.
"Thành Dục à, con là một đứa trẻ tốt, rất trọng tình nghĩa." Ông cụ rơi lệ, "Lời nhắn nhủ của lão Phong, lời hứa giữa hai nhà sẽ mãi mãi không thay đổi, con đều đã giữ được. Nhà họ Tần nợ con rất, rất nhiều..."
Phong Thành Dục đứng cạnh giường chỉ khẽ gật đầu, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, đáp: "Ông nói quá rồi, đây là điều cháu nên làm."
Ông cụ nói: "Bảo nhi không hiểu chuyện, đã làm phiền con rồi."
Phong Thành Dục chỉ mỉm cười: "Không sao, con đối phó được."
Đêm hôm đó, Phong Thành Dục về rất muộn.
Nhiều năm nay, hai người đều rất ăn ý, gặp mặt ngoài chuyện "làm" thì chẳng có gì khác.
Nhưng đêm ấy, Tần Bảo lại phối hợp bất ngờ, không châm chọc chửi bới, ngược lại còn chủ động đưa ra mấy tư thế để mặc Phong Thành Dục giày vò.
Xong việc, Tần Bảo ngồi trên đùi anh, thở hổn hển.
Đợi đến khi hơi thở bình ổn, Phong Thành Dục mới hỏi: "Hôm nay sao ngoan thế?"
Tần Bảo lười đến mức ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích, dựa vào người anh ngửi mùi hương thủy tiên, cố ý nói: "Sao, chê tôi có quá nhiều tư thế à? Ngài Phong thấy đủ thì dừng nhé, hôm nay ba đây vui lòng chơi với anh thôi, hôm khác anh có cầu xin cũng chẳng được đâu."
Phong Thành Dục bóp sau lưng cậu: "Nhiều trò thế, không phải đang cảm ơn tôi à?"
Dĩ nhiên rồi.
Nợ thì phải trả, mà Tần Bảo không có tiền, đành phải lấy thân báo đáp thôi.
Cậu hừ hừ vài tiếng, lại bị bế đi tắm.
Nói đến mức này rồi, Tần Bảo cũng không còn giữ mặt mũi nữa, giữa tiếng nước cậu khẽ nói: "Cảm ơn."
Phong Thành Dục cũng bước vào bồn tắm, nước tràn ra ào ào.
Anh giả bộ không nghe rõ: "Nói gì cơ? Bảo bối nói lại lần nữa nào."
Mỗi lần Phong Thành Dục cố tình gọi "bảo bối" bằng giọng mờ ám như thế, chính là đang muốn làm trò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!