Chương 46: (Vô Đề)

cavien6666

Lạc Anh bị sững sờ trước lời dỗ dành của Thẩm Chi Châu, rõ ràng quá thẹn thùng, khuôn mặt đã hồng một mảnh, còn dám phụng phịu, nói với anh:

"Này là dỗ hả? Anh phạm quy!"

Bằng không?

Người đàn ông bàn tay khớp xương rõ ràng cầm di động, hạ mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô, Muốn dỗ thế nào?

"Ôi, này còn muốn em dạy cho anh sao?"

Lạc Anh âm lượng cất cao chút, giọng nói mang theo quyến rũ đặc biệt của cô gái,

"Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, cũng vài tháng, phải không? Mặc kệ này có phải anh lần đầu tiên yêu đương đâu, cũng đã nói chuyện mấy tháng, còn không biết dỗ người sao?"

Thẩm Chi Châu tiếng nói khàn, nghe cô bá bá nói một đống, chỉ trở về một chữ: Là.

Lạc Anh:???

"Anh là cái gì vậy? Em thế nào không hiểu anh nói cái gì, anh lại có lệ với em?"

Người đàn ông mím mím môi, nhẫn nại giải thích nói:

"Anh là lần đầu tiên yêu đương."

Lạc Anh nháy mắt mấy cái, đôi mắt tròn xe, có vẻ bất ngờ, thực sự là không nghĩ tới.

Người đàn ông vĩ đại như vậy, đầu tiên là giành ba năm liên tiếp quán quân CF trong vòng tròn thể thao điện tử, tiếp đến xuất ngoại du học, thuận lợi tốt nghiệp, trong quá trình này vậy mà không có nữ sinh theo đuổi?

Vẫn là nói, ánh mắt anh rất cao, ai cũng chướng mắt?

Lạc Anh hoàn toàn chấn kinh rồi, một mặt bất khả tư nghị.

Không tin?

Người đàn ông thấy cô một mặt nghi hoặc, thở dài, cũng không cảm thấy bản thân mất mặt khi lớn tuổi như vậy không nói chuyện yêu đương, chi tiết nói cho cô.

"Em cũng không cần dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh tuy rằng không nói qua yêu đương, nhưng có thích một cô gái."

Hả? Lạc Anh nâng cằm lên, nhướn mày, thích thú lắng nghe.

"Cũng không tính là thích, chính là có cảm tình, rất ngưỡng mộ cô ấy."

Vậy mà cũng có cô gái được Thẩm Chi Châu ngưỡng mộ.

Lạc Anh chua chua, bĩu môi, nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

"Cô ấy là người ngoại quốc, lúc đó anh đi du học một mình, thường xuyên độc lai độc vãng, luôn gặp được cô ấy, cô ấy rất giỏi, đặc biệt thích âm nhạc, biết rất nhiều nhạc cụ khác nhau, cũng biết tự kỷ luật, cô ấy có mái tóc vàng, thường xuyên thấy cô ấy, cô ấy luôn ngồi ở trước bàn học đọc sách hoặc là viết chữ.

"Lạc Anh cẩn thận nghe, càng nghe mặt càng đen, khóe miệng cũng không giơ lên:"Sau này đâu?Sau này, bọn anh quen nhau, ở chung thật sự hòa hợp, cũng thật thoải mái, cô ấy rất thích cười, nhưng là cũng không có ở cùng nhau.

"Lạc Anh âm thầm nghĩ, may mắn anh nói câu cuối cùng, ngữ khí không có biểu lộ ra tiếc nuối. Bằng không... Cô không dám khẳng định bản thân sẽ làm ra cái gì."Là cô ấy từ chối anh?...

"Thẩm Chi Châu liếc cô một cái,"Không thông báo.Ồ.

"Lạc Anh sắc mặt dịu chút, nhưng vẫn là rất hiếu kỳ,"Vì sao không thông báo?Bọn anh không thích hợp, hơn nữa cũng biết, kia không phải là yêu.Anh làm sao mà biết không phải là yêu đâu? Vậy anh...

"Lạc Anh càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng không nhịn được, hỏi ra câu muốn hỏi nhất,"Lại vì sao khẳng định, đối với em là yêu?Dùng tâm đi cảm thụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!