cavien6666
Thời gian thong thả trôi qua, vòng chung kết WCG ngày càng gần hơn.
Học kỳ trước Lạc Anh đã vượt qua tiếng Anh cấp 4, quyết định học kỳ này thử cấp 6, mỗi ngày buổi tối đều sẽ ở trong phòng nửa giờ học từ đơn, sau đó làm bài tập hoặc là nghe các bài kiểm tra để cải thiện bản thân.
Ngày bình bình đạm đạm qua.
Bởi vì thói quen sống cùng quy luật không đồng nhất, mặc dù họ sống chung dưới mái nhà, số lần nói chuyện gặp mặt ít đến thảm thương.
Vì không đánh thức anh, Lạc Anh dường như đã hình thành thói quen, mỗi ngày buổi sáng sáu giờ, phía đông mặt trời vừa nhô lên một chút, cô đều sẽ vô ý thức rời giường, chân trần, mở to đôi mắt mê man, giống như u hồn chuyển đến phòng đối diện, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp trèo lên giường, tiến vào vòng tay người đàn ông.
Biết cô đến đây, Thẩm Chi Châu vươn cánh tay dài, một cái nghiêng người liền quấn cô, ôm vào trong ngực tiếp tục ngủ.
Cô bé giống như thú nhỏ vô danh, ở trong lòng anh cọ cọ, cong người, tìm kiếm vị trí thích hợp nhất, tiếp tục ngủ.
Bảy giờ, bầu trời cuối cùng cũng sáng rõ.
Lạc Anh nên rời giường đến trường học, cô bĩu môi, xoa mắt, chậm rãi bò ra khỏi vòng tay người đàn ông, muốn xuống giường.
Ai ngờ, người đàn ông tăng thêm sức, không cho cô đi.
Lạc Anh bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo mũi cao thẳng của anh: Em muốn đi lên lớp.
Ừ.
Cô giống như bình thường, ngẩng mặt, vuốt cằm anh, in môi lên má, đi theo đường quai hàm, hôn đến khóe miệng, hoạt bát ở trên môi anh nhấp một ngụm, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Trong ánh mặt trời ấm áp, anh dường như nở nụ cười.
Bàn tay to đè lại đầu của cô, ngón tay nâng cằm cô lên, đầu lưỡi thâm nhập, hôn càng sâu.
Cuối cùng, môi dừng ở xương tai mỏng của cô, tiếng nói khàn khàn:
"Chào buổi sáng, chú ý an toàn."
"Vâng, chào buổi sáng."
Lạc Anh được anh nới ra, linh hoạt xuống giường, liếc nhìn thời gian, nhanh chóng rửa mặt, thu thập túi sách, liền như vậy ra cửa.
Buổi tối tan học trở về.
Thẩm Chi Châu không ở nhà như mọi khi.
Lạc Anh gọi thức ăn bên ngoài, vừa xem tivi vừa ăn, ăn xong đi vứt rác, tắm rửa trở về phòng, đọc sách một lát, thật sự rất buồn ngủ, liền tắt đèn trèo lên giường đi ngủ.
Rạng sáng, 2 giờ rưỡi.
Cô nghiêng người ngủ, bởi vì giấc ngủ rất cạn, trong phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động, cô nghe thấy rõ, bên môi không tự chủ nở một nụ cười.
Sau đó, là tiếng bước chân tận lực nhẹ nhất, chậm nhất vang lên bên ngoài phòng, không nghe kỹ, cơ bản là không nghe thấy.
Đèn phòng tắm bật sáng, tiếng nước rào rào truyền đến ——
Ước chừng mười phút sau, có người đi vào phòng của cô, cái bóng cao lớn bao trùm, anh nhìn vào mắt của cô, mũi của cô, vành tai mỏng manh, cuối cùng, tầm mắt dừng ở môi anh đào phấn nộn.
Không chút nghĩ ngợi, liền như vậy cúi người hôn xuống.
Một khi hôn lên, liền thế nào cũng không tách ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!