cavien6666
Lạc Anh nhàm chán ở trong biệt thự vượt qua hai tuần lễ, trong lúc đó gọi cho ông ngoại hai lần.
Cô đặc biệt vì chuyện bản thân lừa ông ngoại, cảm thấy áy náy.
Chân thành xin lỗi ông vài lần, cũng giải thích rõ ràng chân tướng.
Ông thở dài:
"Đứa bé ngốc... Ông ngoại thật sự không trách cháu... cháu trưởng thành, có ý nghĩ của riêng mình. Không nói với ông, khẳng định là sợ ông lo lắng, chỉ cần điểm xuất phát là tốt, ông ngoại sẽ không trách cháu."
Sau khi Đổng Đồng biết đại khái sự tình từ chỗ Lạc Bình Sinh, dần dần nới lỏng kiểm soát với Lạc Anh, đối mặt con gái cố tình gây sự, cũng chỉ cho là giống như trẻ con làm nũng cùng tranh cãi ầm ĩ, sẽ không lại mắng cô nữa.
Mỗi ngày buổi tối làm đồ ăn đều là Lạc Anh thích ăn, trong tủ quần áo quần áo váy luôn là sang trọng và cao cấp, cùng với đồ trang điểm không bao giờ dùng hết...
Thái độ duy nhất không đổi là, không cho phép cùng người đàn ông kia tiếp xúc.
Đổng Đồng cũng giải thích lý do của mình: "Mẹ từ nhỏ đến lớn không thế nào quản con, nhưng là hiện tại đã trở lại, có khả năng quản con, muốn cho con mọi thứ tốt nhất.
Cho con ở phòng tốt nhất, cho con mặc quần áo đẹp mắt nhất... Con gái của ta, bất kể là ngoại hình hay là học tập đều là đứng đầu, đương nhiên, cũng phải ở cùng với người tốt nhất.
"Lạc Anh cũng nhìn ra bà thay đổi, nhưng như trước cảm thấy vô lực."Tôi thực không giống trong tưởng tượng của bà ưu tú như vậy, mấy năm nay bà mặc kệ tôi, hiện tại mới đến quản tôi, còn nói cho tôi thứ tốt nhất?
Bà có biết tôi muốn gì không?Đó chỉ là những gì con nghĩ bây giờ, chờ con tiếp xúc nhiều trong vòng tròn của mẹ, tầm mắt của con sẽ mở rộng rất nhiều, cùng hiện tại không giống với...
"Đổng Đồng nhẫn nại giác ngộ cho cô."Vòng tròn của bà?
Tôi không có hứng thú.
"Lạc Anh giấu không được phiền chán, cau mày, nói,"Tôi hiện tại quan tâm nhất, chính là, bà chừng nào thì đem di động trả lại cho tôi? Bà ngay cả tự do của tôi đều cướp đoạt, còn nói muốn tốt cho tôi? Bà cho tôi là tên ngốc à?
Thật dễ lừa!Muốn di động?
"Đổng Đồng kiềm chế nóng giận, tận lực không cùng cô tranh cãi,"Mẹ có thể cho con. Nhưng là, đêm nay mẹ đi gặp người bạn cũ, con đi cùng mẹ, ăn bữa tối, mẹ tự nhiên sẽ đưa cho con.Bữa tối?
Bà xác định thật sự sẽ đưa cho tôi?
"Lạc Anh có chút hoài nghi, nhưng đây là lần đầu tiên Đổng Đồng nhả ra, lại không nghĩ lỡ mất cơ hội này, do dự hỏi."Mẹ lừa gạt con bao giờ chưa?Đúng vậy.
"Lạc Anh khóe môi nhếch lên châm chọc, không mặn không nhạt nói,"Có bao giờ bà lừa gạt tôi đâu? Bà nói không quay lại gặp tôi, liền nhất định không bao giờ quay lại.
"Đổng Đồng bị Lạc Anh nghẹn một chút, mắt hơi chua xót:"Tiểu Anh...Không phải chỉ là ăn một bữa sao?
"Lạc Anh không nghĩ cái gì, quyết đoán đáp ứng,"Tôi đi."
•••••
Buổi tối.
Lạc Anh bị người hầu trang điểm, trên thân mặc áo len trắng lệch vai, mặc váy cashmere mỏng xu hướng mới nhất, lộ ra xương quai xanh tinh xảo khéo léo, tóc đen dài sửa sang lại, xõa trên đầu vai, làm cô dịu dàng thêm vài phần.
Nhưng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trên mặt còn phì như trẻ con, lại thêm vài phần thanh tú, tươi sáng.
Chưa thấy qua Lạc Anh ăn mặc như vậy, người hầu thấp giọng kinh thán vài câu, ào ào cảm khái, có thể thấy được phu nhân lúc trẻ, thậm chí so với phu nhân còn muốn xinh đẹp nhiều lắm.
Đổng Đồng lôi kéo tay Lạc Anh, để cô lên xe.
Lạc Anh ngồi trong xe co quắp bất an, gặp Đổng Đồng cũng ăn mặc rất trang trọng, trong khoảng thời gian ngắn có điểm mộng, cũng thật nghi hoặc đêm nay rốt cuộc phải đi làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!