Chương 3: (Vô Đề)

Wattpad cavien6666

Sau khi tiến vào phòng.

Lạc Anh phát hiện trong phòng cũng không loạn như trong tưởng tượng của cô. Ngoài mùi rượu mạnh và mùi khói, không có hình ảnh nào không phù hợp với trẻ em.

Chỉ là bình thường vài cậu bé mới lớn vây quanh một chỗ uống rượu chơi bài vui đùa ầm ĩ mà thôi.

Tổng cộng có năm hoặc sáu người trong nhóm đó, có đủ cao, thấp, béo và gầy. Cô không biết ai trong số họ.

Uyển Vưu kiên nhẫn giới thiệu từng người bên trong cho cô, nhưng Lạc Anh vẫn không nhớ tên của họ.

Cô chỉ biết người đàn ông say rượu bị nhốt trong nhà vệ sinh, biệt danh là hoàng mao.

Người đeo mắt kính dày cộm, da trắng có chút bệnh trạng gọi là đản đản.

Còn có một người cao gầy tóc húi cua, nhìn đặc biệt khó đối phó được gọi là thú thú...

Uyển Vưu kéo Lạc Anh vào phòng, ngồi lên ghế sofa, mở một lon nước trái cây cho cô uống.

Ngón tay tinh tế của Lạc Anh nắm lấy thân lon, uống vài ngụm. Nhìn trước mắt chùm sáng đầy màu sắc thay đổi, hình ảnh ca múa ầm ĩ có chút phóng túng, chớp mắt, hơi khó thích nghi.

May mắn, các thành viên của đội NG da mặt dày lại tự quen thuộc, Đản Đản mắt lóe sáng đánh giá cô gái nhỏ mặc áo hoodie rộng phía sau Thỏ xám, đẩy đẩy mắt kính, mặt đỏ lên, ấp úng tôi: Uh... tôi... em...

"Làm cái gì? Lắp ba lắp bắp, có việc nói chuyện thôi, có được không vậy?" Thú Thú nhấc chân đạp cậu ta một phát, không khách khí vạch trần, nheo mắt trêu đùa.

Đi đi đi!

Đản Đản trừng anh ta một cái, quay lại tiếp tục hướng Lạc Anh nói:

"Không biết tên của em là gì, luôn cảm thấy em hơi quen mắt, lại không nhớ ra." Hắn gãi gãi đầu

"Em gái Hoodie, em muốn chơi gì?"

Lạc Anh giống như một báu vật nhỏ đột nhiên lao vào phòng. Mọi người trong phòng riêng đều nhìn về phía cô. Ngay cả một vài chàng trai trong góc cũng quay đầu tò mò, vụng trộm đánh giá cô.

Lạc Anh không quen bị nhiều người nhìn như vậy, hơi khó chịu.

Cô ho khan hai tiếng, trả lời thành thật:

"Xúc xắc lớn, giết người sói, trời tối nhắm mắt, bàn xoay của Nga...? Đều biết một chút... Đi...?"

Đản Đản ha ha cười hai tiếng:

"Không sao đâu, biết chơi là được. Chúng ta có thể cùng nhau chơi, em không vội về nhà chứ?"

Nhà....

Lạc Anh không biết giải thích thế nào, chỉ nói đơn giản: Không vội.

Trở về quá sớm, ngược lại có chút xấu hổ.

Thú Thú lấy xúc xắc, phân từng con một, tạo thành một vòng, tốc độ ánh sáng bắt đầu chơi.

Chơi xúc xắc trước.

Lạc Anh nghĩ chỉ là tùy tiện chơi đùa mà thôi, hơn nữa các cô là con gái, chắc chắn sẽ được nhường.

Không nghĩ tới, nhóm đàn ông này đầu óc như thanh sắt, cứng hơn thép, căn bản không có khái niệm nào là nhường con gái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!