Chương 29: (Vô Đề)

cavien6666

Lạc Anh theo bản năng phản bác:

"Không phải ai cũng giống như anh, không biết xấu hổ!"

"Anh không biết xấu hổ?"

Lạc Anh ánh mắt sáng lấp lánh, gật gật đầu.

Thẩm Chi Châu hạ mắt nhìn cô vài lần, ngữ khí sủng nịnh cùng bất đắc dĩ,

"Được, anh không biết xấu hổ."

•••••••

Trong nháy mắt, một tháng đi qua.

Lạc Anh nghe điện thoại của ông ngoại, trong điện thoại ông giọng có chút khàn khàn, hơi khô, cùng với ho khan.

Lạc Anh phát hiện không đúng, lập tức liền hỏi:

"Ông, người làm sao vậy? Người không thoải mái sao?"

Không có, không có.

Ông cười nói,

"Ông gọi điện thoại đến, chính là muốn cho cháu biết, mẹ cháu về nước."

Lạc Anh có chút không thể tin được:

"Về nước? Bà ấy đâu? Bà ở nhà sao?"

Ông nói:

"Không ở, vừa mới đến đây một chuyến, lập tức đi rồi. Hiện tại cũng không biết đi đâu..."

"Đến một chuyến, rời đi?" Lạc Anh châm chọc câu môi, cười nhạo hạ,

"Còn có, cái gì kêu không biết đi đâu a? Bà ấy đi đâu, ông không biết sao? Bà ấy là con gái người, ông ngoại."

...

"Hai người chúng ta, tại sao phải nhìn mặt bà ta mà sống? Nói trắng ra, bà ấy nhiều năm như vậy, có quan tâm chúng ta sao? Bà ấy xứng trở về sao?"

Lạc Anh!

Ông tức giận đến gầm nhẹ với cô một tiếng,

"Mặc kệ thế nào, nó cũng là mẹ cháu, ông ngoại không có khả năng quản cháu cả đời, nó là chỗ dựa duy nhất của cháu."

"Cháu không cần thiết cái gì dựa vào, cháu có thể chiếu cố tốt bản thân."

Lạc Anh treo điện thoại, ngồi ở sofa, cằm vùi vào trong đầu gối, sững sờ, cả người giống như mèo dựng lông, thấy thế nào cũng khó chịu.

Thẩm Chi Châu đi qua, vuốt tóc cô: Như thế nào?

Còn thế nào? Lạc Anh khẽ hừ một tiếng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!