Chương 22: (Vô Đề)

cavien6666

Điều này xảy ra đột ngột.

Lạc Anh vẫn chưa nhận ra, tại sao Thẩm Chi Châu đột nhiên bế cô lên, cô bỗng nhiên tỉnh lại, đột nhiên nhớ ra tóc mái, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai che lại cái trán, mở to mắt, kéo ra một khoảng cách nhỏ, nhìn anh chăm chú:

"Nhìn cái gì!!! Anh đang làm gì vậy!!! Mau để em xuống!!!"

Tư thế này rất khó xử, cô giống như một đứa trẻ, treo lên cao thắt lưng của người đàn ông, thật sự là rất ái muội.

Cố tình là cô nam quả nữ, đêm đã khuya, không khí quanh thân lại cực kỳ ái muội, cô cũng không muốn làm chuyện gì lau súng cướp cò.

Thẩm Chi Châu liếm môi, ôm cô, bước về phía trước.

Lạc Anh đạp hai chân, cố hết sức để xuống, tai đã sớm đỏ, má cô cũng ửng hồng, giống như một chú thỏ bị hun nóng, cả người mất tự nhiên đỏ ửng.

"Mau buông em xuống!!! Em không cần anh ôm, Thẩm Chi Châu anh bị thần kinh a!!! Mau buông em xuống!!!"

Thẩm Chi Châu ôm cô và ngồi xuống ghế sofa.

Lạc Anh nắm lấy cơ hội, hai chân bước lên ghế sofa mềm, thoát khỏi ma chưởng còn muốn chạy, nhưng lại bị anh kéo lại, cả người lại rơi vào ghế sofa.

Ném tới mông đều đau, mắt đỏ hoe, có nước mắt đảo quanh.

Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ giúp cô đứng lên

"Chạy cái gì? Anh đâu có cười em?"

"Anh chưa từng cười em hả? Áo ngủ lần trước anh cười em thật lâu."

...

Lạc Anh không còn vùng vẫy nữa. Dù sao, đã bị anh nhìn thấy. Cô đung đưa chân ngồi trên sofa đối mặt với anh.

Chưa kể, kiểu tóc này rất buồn cười.

Nhưng nó cũng hơi dễ thương...

Tóc mái ngắn, làm nổi bật khuôn mặt cô trắng và tròn, nhưng không có tóc mái, đôi mắt thông minh hoàn toàn lộ ra.

Con ngươi có màu đen thuần khiết, trong sáng sạch sẽ như hạt thủy tinh, đôi mắt hơi kén chọn, Lông mi rất dài, khi không nói chuyện trông đẹp như một bức tranh.

Thẩm Chi Châu nhìn thấy trong lòng như nhũn ra, đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nhưng bị cô hất ra.

Anh cũng không tức giận, cười nói:

"Tại sao em lại ngoan ngoãn như vậy? Nói tóc mái em dài, em đúng là cắt thật?"

Phần tóc mái được cắt, nốt ruồi trên trán càng nhìn được rõ ràng, làm cho khuôn mặt trong veo của cô thêm chút quyến rũ, giống như nốt chu sa trong lòng anh, ba điểm gợi cảm bảy điểm thuần khiết.

Lạc Ang bất mãn đá anh một phát, mắng:

"Anh còn nói không cười em? Anh hiện tại liền cười em!"

Người đàn ông phớt lờ cô và quay vào nhà vệ sinh.

Lạc Anh nghe rõ rằng trước khi rời đi, anh nhếch môi, hai chữ tràn ra từ cổ họng--

Gái quê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!