cavien6666
Sau rất nhiều năm hoạt động chuyên nghiệp, Thẩm Chi Châu đã thành thói quen. Không ăn sáng, chờ tập luyện cho đến khi thực sự đói, mới nghĩ gọi đồ ăn đến.
Thức khuya và không ăn đúng giờ luôn là chủ đề chính của đội ngũ chuyên nghiệp của họ. Một số người thậm chí còn chế giễu rằng đánh ít một năm, có thể sống thêm năm năm nữa, nhiều hơn một nhúm tóc.
Bất kể bạn có tham gia vào ngành này hay không, bất kỳ ai có một chút hiểu biết về thể thao điện tử đều biết rằng các đội chuyên nghiệp rất khó khăn.
Họ không hào nhoáng như bạn thấy trên Internet, họ luyện tập cả ngày lẫn đêm, cuối cùng thành danh, cũng chỉ có số ít người đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Nhưng mỗi năm, hàng ngàn người sẽ giao tranh, phấn đấu, la hét, điên cuồng vì giấc mơ của họ.
Thẩm Chi Châu tháo tai nghe và bước ra khỏi phòng máy. Liếc mắt liền thấy một vài hộp cơm trưa trên bàn trà trong phòng khách.
Các món ăn trông khá phong phú.
Anh nheo mắt, lông mi giật giật, khẽ kéo khóe miệng, ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Anh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện anh, nhặt đũa và nói:
"Em không biết anh thích ăn gì, vì vậy tùy tiện gọi một ít. Anh ăn được không?"
Có bốn món ăn trên bàn này, sườn heo giòn, lươn ngâm, khoai tây tổ ong, và một bát súp sườn heo lớn.
Hộp mang đến được đóng gói đẹp mắt, đó là nhà hàng yêu thích của Hoàng Mao nhưng lại luyến tiếc đặt hàng.
Phải tốn rất nhiều tiền...
Tùy tiện gọi đến?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Thẩm Chi Châu ánh mắt nhàn nhạt, anh cầm đũa ăn một miếng sườn heo, thản nhiên nói: Không tệ.
Lạc Anh nhìn anh, nhếch môi lên, mỉm cười:
"Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi."
Thẩm Chi Châu cúi đầu im lặng ăn, mặc kệ cô.
Trong bữa ăn, gần 20 phút, người đàn ông không nói một lời.
Lạc Anh đều nhanh nghẹn chết. Cô ngước mắt lên, cẩn thận nhìn anh, vừa vặn, chạm phải ánh mắt anh nhìn tới.
Có lẽ ánh mắt nhìn cô quá mức nóng làm cô phát hoảng, hoặc có lẽ đôi mắt đó quá chói mắt, không bị cản trở, sáng như hắc diệu thạch, nhìn cô không tránh né.
Lạc Anh uống một ngụm canh, gần như nghẹn, khó chịu ho khan hai lần.
Thẩm Chi Châu nhướn mày, vẫn không có biểu hiện gì, đưa khăn giấy lên.
Khoảnh khắc Lạc Anh lấy khăn giấy, cô vô tình nhìn thấy khu vực ngón tay bị thương. Không có chảy máu không cần dán băng cá nhân, nhưng vết thương vẫn rõ ràng, nhìn gần còn thấy ghê người.
Sau khi Thẩm Chi Châu dùng bữa xong, cũng không thừa nước đục thả câu, hỏi trực tiếp, Nói đi.
À?
"Mời anh ăn cơm, có mục đích gì?"
... Lạc Anh không nghĩ đến cô còn chưa nói ra vấn đề, đã bị anh nói trước, sau đó cô nói một cách khiêm tốn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!