Ta suýt khóc tại chỗ, hoảng hốt ôm lấy hắn, tay run rẩy chụp lên mặt hắn:
"Sao lại thành ra thế này? Khi ta đi còn đang yên ổn kia mà, nhị thúc, ngươi đừng dọa ta…"
"Lập tức đi mời đại phu, hắn thương thế rất nặng!"
Vị kia Tiêu công tử vẫn bình tĩnh nắm giữ cục diện, một mặt giữ lấy Bùi công tử, một mặt trầm ổn phân phó ta, đồng thời bước tới đỡ Nhị Lang đang ngã nhoài ở mép giường, lấy tay ấn lên vết thương đang chảy máu.
Đại phu vội vàng chạy tới.
Trước cầm máu, sau giảo mở quần áo, lập tức phát hiện trên người vết thương nối tiếp vết thương, mãi không ngừng, sau lưng còn có một đạo vết c.h.é. m sâu đến thấy máu.
Qua hai ba canh giờ, Bùi Nhị Lang mới chậm rãi tỉnh lại.
Do m. t m.á. u quá nhiều, sắc môi đã trắng bệch, mặt mũi cũng chẳng còn chút huyết sắc.
Vừa mở mắt ra, trông thấy vị Tiêu công tử kia, hắn đã lập tức lên tiếng:
"Thái Tử điện hạ, thần vô năng, khiến ngài hoảng sợ."
Quả nhiên, người này không phải phú tức quý thì cũng là quyền trọng chức cao. Chỉ là ta vạn lần cũng không ngờ được, hắn lại chính là đương kim Thái Tử.
Với ta – kẻ xuất thân hèn mọn, sống tại chốn phố phường tầm thường, vốn tưởng đời này chẳng bao giờ có cơ hội được tận mắt thấy một bậc nhân vật như vậy.
Quốc chi trữ quân.
Tay ta khẽ run lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Thái Tử cười khẽ, trông hiền hòa vô cùng:
"Tiết nương tử có ơn với Cô, không cần đa lễ, mau đứng lên."
"Điện hạ chiết sát dân phụ, dân phụ thẹn không dám nhận."
Ta thấp thỏm đứng dậy, trông thấy bọn họ hình như còn nhiều điều cần nói, liền lui xuống đi pha trà.
Nước vừa pha xong, ta bưng trà đứng ở ngoài cửa phòng, mơ hồ nghe được toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Chuyện xảy ra từ cuối năm trước, một vụ án buôn lậu s.ú.n. g đạn lớn bị khui ra, lại liên lụy đến một loạt quan viên tham ô nhận hối lộ, thậm chí có dính líu đến âm mưu phản nghịch.
Thái Tử phụng chỉ nam hạ tra án, Thánh Thượng phái Bùi tướng quân theo hộ giá.
Vừa tra ra manh mối, chưa kịp truy xét triệt để thì sát thủ liên tiếp kéo đến, mưu sát đương triều Thái Tử.
Hai người một đường đào vong.
Tới được Thao Châu quận lại tiếp tục đụng độ sát thủ, Bùi Ý lấy thân làm mồi, dẫn dụ đám thích khách rời đi, đồng thời hẹn Thái Tử đến một đình hóng gió cách Vân An huyện thành vài trăm dặm hội hợp.
Thái Tử đã đợi tại nơi đó suốt hai ngày.
Thoát ch . t trong đường tơ kẽ tóc, dù là Thái Tử điện hạ, cũng không khỏi thổn thức vì may mắn còn sống.
Nhớ ơn Bùi Ý lấy thân hộ chủ, Thái Tử lên tiếng hỏi:
"Bùi tướng quân, ngươi có tra ra lai lịch những thích khách kia không?"
Bùi Nhị Lang mặt không đổi sắc:
"Giang Đô đề hạt, U Châu thứ sử, toàn bộ nghe lệnh Khang Vương điện hạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!