Chương 9: (Vô Đề)

Điện thoại nằm ngay trên sàn nhà gần đó, màn hình vẫn đang dừng ở khung trò chuyện giữa cậu và Ân Thuật. Lệ Sơ gắng sức vươn tay ra, đầu ngón tay chỉ còn cách có gang tấc nữa thôi thì Quý Văn Đình đá văng chiếc điện thoại đi.

Nước mắt rơi xuống thảm, chìm ngập tan mất.

Rượu mạnh ộc vào qua cổ họng, chở theo cái đau bỏng cháy lan tràn tới tận dạ dày. Quý Văn Đình rót cạn nguyên chai rượu rồi chờ đợi, vài phút sau cả người Lệ Sơ đã mềm oặt, không thể nào giãy giụa nổi nữa.

Nhưng cậu vẫn chưa ngưng khóc, im lìm lặng lẽ.

Đèn phòng khách rất sáng, mới cách đó 2 tiếng Lệ Sơ còn đang mơ tưởng về cuộc sống tươi đẹp của mình với người yêu ở nơi đây, nay mộng đẹp vỡ tan không một điềm báo trước, cũng chẳng hề chùn tay.

Đôi mắt rã rời của Lệ Sơ trông theo Quý Văn Đình đối diện đang xé toạc áo quần mình từng tí một, ngón tay lướt qua làn da run rẩy, hắn nở một nụ cười không thể diễn tả. Cậu cứ như chiếc thuyền con bị quẳng ra biển sâu, chìm nổi giữa những đợt sóng khổng lồ ập đến, không còn quyền làm chủ bản thân, tiếp nhận sự giày vò đến ngạt thở trong tình thế đầy bị động.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, Quý Văn Đình nhìn xuống phía dưới người Lệ Sơ với vẻ nghiền ngẫm, thoáng sửng sốt, không ngờ Ân Thuật lại chưa động vào omega mới cưới của mình.

Phát hiện bất ngờ khiến hắn khựng lại giây lát, rồi vẫn tiếp tục luôn.

Sau cùng tiếng khóc lóc đau khổ bị đè nén hết trong cổ họng, bóng tối đặc quánh bao trùm lên toàn bộ những nghẹn ngào, mùi vị pheromone, tiếng than thở thỏa mãn của Quý Văn Đình cùng nỗi tuyệt vọng của Lệ Sơ, không buồn chừa chỗ cho ánh sáng.

Đến cuối Quý Văn Đình cắn vào gáy Lệ Sơ, quá trình đánh dấu tạm thời rất đằng đẵng, toàn thân Lệ Sơ co giật mấy giây, sau đó cậu mất hết triệt để mọi phản ứng.

Chờ tất thảy kết thúc Quý Văn Đình lật người cậu lại, đôi môi sượt qua tuyến thể, một cái hôn rất khẽ chạm lên môi Lệ Sơ.

**

Lúc Lệ Sơ tỉnh lại thì đã sang chập tối hôm sau.

Cậu mở mắt ra giữa tiếng ù tai re ré, cơ thể cuộn tròn như bị dính keo không tài nào duỗi ra được, từng tấc da thịt cơ bắp khắp toàn thân đều đang thét gào âm ỉ vì đau.

Không thấy Quý Văn Đình trong phòng. Cậu lăn khỏi sofa, bò đến cạnh chiếc bàn thấp uống một cốc nước to tướng, nhét bừa thêm mấy miếng bánh quy vào miệng.

Chờ có sức hơn rồi cậu vịn tường đứng dậy, nước mắt đã ráo hoảnh từ lâu. Đầu óc trống trơn trắng xóa, cảm giác không thể tập trung suy nghĩ, mất nốt khái niệm thời gian, cậu chỉ biết quờ quạng mặc đại mấy thứ quần áo lên người, chỉ biết là mình phải rời khỏi đây.

Cứ đi vài bước cậu lại vấp ngã một lượt, đau đớn đồng hành với tư duy tỉnh táo dần dà trở về đúng chỗ, cậu dém chặt áo quần quanh mình, cuối cùng cũng ra được đến cổng. May là lần này cổng nhà đã mở, Lệ Sơ loạng choạng lảo đảo chạy ra ngoài.

Lê lết mãi bao lâu chẳng biết mới tới được ven đường lớn, cậu không dám gọi xe, không dám đi những chỗ đông đúc mà cũng không dám nấn ná ở nơi vắng người. Bật điện thoại lên, ngón tay lần chần suốt ở cái tên Ân Thuật, sau cùng vẫn không gọi đi.

Cậu men theo đường chính, lúc đi lúc dừng như con rối gỗ đánh mất hồn phách, về sau mệt quá thì co rúc lại trên cái ghế chờ xe bus, ôm lấy bản thân thật kín kẽ.

Bóng đèn sợi đốt của cửa hàng tiện lợi sáng rỡ cách đó 5 mét, cậu thì run rẩy lẩy bẩy dưới hộp đèn quảng cáo.

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại rít lên, số lạ, Lệ Sơ run tay quẹt ấn nghe, giọng Quý Văn Đình xuất hiện trong cuộc gọi: "Đi đâu rồi?"

Lệ Sơ thét toáng vội cúp điện thoại, cắm đầu cắm cổ lao về phía trường quân sự.

Cậu trốn phía dưới tòa kí túc của Vân Hành mãi tới tận khi Vân Hành phát hiện ra cậu.

Vân Hành xông đến gần ôm chầm lấy cậu, cởi áo phao ra khoác vào cho cậu, cuống quít hỏi cậu làm sao thế. Mùi đàn hương quá nồng xung quanh nhanh chóng giúp Vân Hành nhận ra cậu đã bị đánh dấu tạm thời.

"Ân Thuật đâu? Anh ta đánh dấu cậu rồi để mặc cậu chạy ra ngoài một mình như này à?"

Vân Hành không biết pheromone của Ân Thuật đâu phải mùi đàn hương, nghiễm nhiên cho rằng đây là vết đánh dấu từ Ân Thuật. Lệ Sơ chỉ liều mình bấu chặt lấy Vân Hành, áp lực khổng lồ đè nặng trái tim khiến cậu không thốt được nên lời.

Trông cậu thế Vân Hành bực dọc sốt ruột lắm: "Có phải anh ta tệ bạc gì với cậu không!"

Một hồi lâu sau Lệ Sơ mới tìm lại được giọng mình: "…Phiếm Phiếm, tớ sợ quá…"

Nhất thời Vân Hành vừa thảng thốt vừa phẫn nộ: "Ân Thuật ức h**p cậu à, tớ đi tìm anh ta cho!"

"Đừng! Đừng…" Lệ Sơ ôm ghì Vân Hành níu lại, đầu óc không nghĩ được gì khác ngoài việc không thể để Vân Hành tìm gặp Ân Thuật, cậu chẳng biết phải làm thế nào nữa, chân sắp mất khả năng đứng vững luôn rồi, cứ lao đao trượt xuống, "Làm sao bây giờ, làm sao đây…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!