Chương 8: (Vô Đề)

Dọc đường về nhà buổi tối, bầu không khí trong xe rất im lìm, lên xe là Ân Thuật ít nỏi hẳn, thường ngày anh cũng kiệm lời nhưng hôm nay thì khác, đặc biệt bất thường. Lệ Sơ ngồi bên ghế phó lái cấu móc móng tay, thử gợi mấy đề tài mà Ân Thuật đều không đáp làm cậu hơi lúng túng, dần dà nín thinh theo.

Xe rẽ qua một ngã tư sang đường dẫn về nhà, Ân Thuật thình lình lên tiếng: "Em với Quý Văn Đình thân nhau lắm à?"

Hai người ở riêng trong phòng, đáng yêu ra phết, khéo nói lắm.

Những lời này thốt ra từ miệng Quý Văn Đình đầy ngỡ ngàng, khiến Ân Thuật thấy không thoải mái.

Góc trán Lệ Sơ giần giật, cậu không rõ sao tự dưng Ân Thuật nhắc đến Quý Văn Đình, không rõ mình đã làm gì hay nói gì sai. Cậu nghĩ ngợi rồi lắp bắp giải thích: "Không thân đâu ạ… em… có nói gì đâu."

Lệ Sơ chẳng biết nên giãi bày sao, tuy lần đó Quý Văn Đình xộc đến làm cậu sợ nhưng cậu chưa bao giờ dám chủ động nhắc về vụ này, cũng chưa bao giờ dám hỏi thăm tình hình giữa Ân Thuật và Quý Văn Đình, sợ sẽ khiến Ân Thuật mất vui.

"Em không nói gì hết ạ, em… thì tại anh ta đột nhiên xông vào, bảo nhà này là của anh ta," Lệ Sơ cân nhắc chọn từ, cố gắng chứng minh mình không hề khiêu khích chia rẽ, "em bảo chờ anh về rồi hai anh có thể trao đổi sau, chỉ… thế thôi ạ."

Mặt Ân Thuật vô cảm, anh hỏi tiếp: "Sau đấy thì sao?"

"Sau đấy… anh ta bỏ về ạ."

Ân Thuật nhìn đăm đăm phố phường đằng trước, khó lòng quan sát xem anh đang nghĩ gì, một lúc sau anh lại bảo: "Em đã kết hôn rồi thì phải giữ khoảng cách với alpha khác."

Lệ Sơ hơi lơ ngơ: "?"

Ân Thuật mím môi, nêu một cái tên. Song cái tên còn lại thì rốt cuộc vẫn khó mở miệng.

"Phiếm Phiếm là bạn thân em thôi," Lần này Lệ Sơ giải thích không ngắc ngứ nữa, cậu sốt sắng đáp, "bọn em lớn lên bên nhau từ bé, hồi ấy anh không cho em chơi cùng, nhưng mà Phiếm Phiếm tốt lắm luôn, bọn em chỉ là bạn thôi thật ạ."

Xe vào đến gara, Ân Thuật không loanh quanh chuyện Quý Văn Đình Vân Hành thêm mà cũng chẳng nói gì khác, Lệ Sơ theo anh xuống xe, liếc mắt ngó trộm anh mấy lần, vẫn thắc mắc chả biết anh đã nguôi giận hay chưa.

**

Dường như mối quan hệ khó khăn lắm mới mềm mỏng bớt lại mắc vào bãi đá ngầm. Lệ Sơ ủ ê buồn rầu, Ân Thuật cũng không còn thảnh thơi thoải mái như mấy hôm trước.

Vốn dĩ Lệ Sơ đang định tìm dịp nào bù đắp ít nhiều, kết quả Ân Thuật nhận được mệnh lệnh phải đi xa tiếp.

Nhiệm vụ lần này cực kì gấp rút, Lệ Sơ tiễn Ân Thuật ra cửa, không thể hỏi anh sẽ đi đâu làm gì, đây là kỉ luật. Nhưng cậu cứ cảm giác mình nên nói mấy câu, vì có vẻ từ cái hôm gặp Quý Văn Đình tới giờ Ân Thuật vẫn đang giận suốt.

Lệ Sơ lo anh thực thi nhiệm vụ trong trạng thái bực bội, nhỡ mất tập trung hoặc tâm trạng kém gây trở ngại cho quá trình hành động thì biết phải làm sao. Cậu nghĩ ngợi ngổn ngang, tò tò bám theo Ân Thuật đến tận chỗ để xe.

Ân Thuật dừng chân rồi bất ngờ xoay người lại, suýt thì Lệ Sơ va phải anh.

Ân Thuật nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, chưa lên xe ngay, như thể đang chờ cậu mở miệng.

"Em không nói gì với anh ta thật ạ, chuyện nhà cửa, em, em cũng không ý kiến." Mặt mũi Lệ Sơ bí xị, cậu gắng vắt óc giải thích, "Hai người có dự định hay kế hoạch gì, em, em không can thiệp đâu ạ."

Không hiểu sao nghe xong câu này sắc mặt Ân Thuật còn tệ hơn.

Anh hơi cúi đầu trông xuống đối phương, đầu tiên tầm mắt chạm phải đỉnh đầu tóc tai hơi rối của Lệ Sơ, mắt cậu đang rũ, lông mi hắt bóng rất dày, chóp mũi cao ráo xinh xắn ửng đỏ do căng thẳng, hai bên khóe môi mím chặt làm lúm đồng tiền mờ bớt.

"Nếu bọn tôi định quen nhau tiếp thì sao?" Giọng Ân Thuật cực kì lạnh lẽo, "Em cũng không can thiệp à?"

Lệ Sơ không ngờ anh sẽ nói thế, cậu chợt ngẩng phắt lên nhìn Ân Thuật, ánh mắt cả hai chạm nhau là Lệ Sơ lại cúi gằm xuống ngay. Ân Thuật chứng kiến mắt cậu đỏ hoe trong thoáng chốc vì tủi thân, khóe môi cũng run run, lúm đống tiền biến mất.

Mãi lâu sau, lâu đến nỗi Ân Thuật tưởng sẽ không nghe được câu trả lời từ Lệ Sơ đâu, tiếng nói lí nhí mới cất lên:

"Vậy thì không được."

"Mẹ bảo hai anh chia tay rồi, chia tay rồi có thể làm bạn, nhưng mà… không thể quen nhau tiếp nữa, bọn mình kết hôn rồi, hai người không thể thế được."

Hồi trước ở trường đồn đãi chuyện ba người họ, Lệ Sơ không dám hỏi song cậu tin tưởng mẹ Ân, mẹ Ân kể chính miệng Ân Thuật khẳng định đã chia tay với Quý Văn Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!