Trùng hợp làm sao, sáng hôm sau Ân Thuật lại gặp phải Vân Hành ở chân tòa kí túc.
Vân Hành thì khách sáo chào hỏi anh rõ tự nhiên: "Chào anh."
Ân Thuật quan sát gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Vân Hành, dù đang mặc đồng phục tác chiến thì vẫn không phải dạng alpha lính đặc chủng sở hữu sức mạnh và khí thế áp đảo theo định nghĩa truyền thống. Nhưng kể cả Vân Hành không giống alpha đến mấy thì cậu ta cũng là alpha, Lệ Sơ không nên gần gũi với đối phương thế, chẳng biết giữ khoảng cách giới hạn gì hết.
Ân Thuật gật đầu rất thờ ơ.
Thực ra cả hai không hề quen thân, thậm chí còn chưa tới mức quen, chưa từng bắt chuyện, song đôi bên đều biết về sự tồn tại của đối phương. Nếu không phải do Lệ Sơ và Vân Hành quá thân mật thì có khi cả đời Ân Thuật cũng chẳng tiếp xúc với Vân Hành.
"Hôm hai người kết hôn thì trùng hợp tôi đang tham gia khảo sát, nên không ghé dự đám cưới được."
"Ừm." Sắc mặt Ân Thuật lạnh nhạt như thể chuyện kết hôn không hề liên quan đến mình, anh cũng hoàn toàn chẳng để tâm là Vân Hành có đi dự đám cưới hay không.
Vân Hành cũng đang đánh giá Ân Thuật, rất cao, ngoại hình và phong thái đều nổi bật, khóe mắt hơi hất lên lãnh đạm ngang ngạnh.
"Lệ Sơ lòng dạ đơn thuần, chưa va vấp là mấy, không có lòng cảnh giác." Vân Hành nói thẳng thừng, "Cậu ấy thích anh thật, nhưng giả sử anh không chịu liên hôn thì nhà họ Lệ cũng chẳng ép nổi anh."
Lệ Sơ chỉ thích Ân Thuật rất thuần túy, nếu không phải do họ Ân tác động từ trong, nếu không phải cuối cùng Ân Thuật gật đầu vụ kết hôn thì Lệ Sơ sẽ chẳng có cơ hội trở thành người nhà họ Ân. Ân Thuật chịu áp lực, họ Ân có ý đồ riêng, Lệ Sơ chỉ là một ứng viên omega phù hợp, hoàn hảo tuyệt đối từ gia thế đến vẻ ngoài, điểm quý hiếm hơn cả là cậu lại còn thích Ân Thuật nữa.
Dĩ nhiên Ân Thuật hiểu lời châm chọc đằng sau, anh đáp bình bình: "Trước khi dạy dỗ tôi thì có phải một alpha như cậu nên giữ khoảng cách với omega của tôi không nhỉ."
Khóe mắt Vân Hành lạnh băng: "Có phải đám alpha khác cũng nên cách cậu ấy xa xa ra không hả."
Ánh nhìn của Ân Thuật hơi sững, chạm mắt với Vân Hành giây lát. Anh chưa bắt bẻ Vân Hành mà Vân Hành đã quay ra hỏi tội trước.
Tầm mắt Vân Hành lướt qua chỗ cầu vai tượng trưng cho đội Đặc nhiệm của Ân Thuật, cậu ta chỉ mặt điểm tên luôn: "Bạn trai cũ của anh."
Dù cho Ân Thuật thờ ơ với Lệ Sơ đến mấy thì tình cảm từ bé vẫn sờ sờ ở đó, huống hồ cả hai đã kết hôn, tính cách tác phong của Ân Thuật đều sẽ không đi quá trớn. Nhưng Quý Văn Đình lại khác.
Vân Hành có tiếp xúc với Quý Văn Đình vài lần, kẻ này ngoài mặt nhã nhặn mà thực tế lòng dạ hẹp hòi, xử sự tàn ác, còn xuất thân từ đội Đặc nhiệm, Lệ Sơ cướp mất tình duyên của hắn, chưa chắc hắn sẽ không trút giận lên Lệ Sơ.
Thấy Ân Thuật hơi biến sắc là Vân Hành biết đối phương nghe hiểu hàm ý đằng sau, mục đích nhắc nhở đã hoàn thành, cậu ta bèn quay người bỏ đi.
**
Mẹ Ân đã bước vào đợt trị liệu thứ nhất, trông trạng thái tương đối ổn thỏa, cô đang trò chuyện với Lệ Sơ trong phòng bệnh.
Phải công nhận là Lệ Sơ rất được người lớn yêu quý. Giai đoạn Ân Thuật ra ngoài làm nhiệm vụ, cứ tan học Lệ Sơ sẽ ghé bệnh viện trước, thử đủ mọi cách dỗ dành mua vui cho mẹ Ân, kể những chuyện thú vị ở trường hoặc mấy tin đồn bên đội Đặc nhiệm liên quan đến Ân Thuật cho cô nghe, lặn lội rõ xa để mua các món chính lẫn đồ ăn vặt mẹ Ân thích, còn học bao nhiêu bí quyết dưỡng sinh trên mạng, thư giãn gân cốt cùng mẹ Ân trong vườn hoa.
Mẹ Ân đưa miếng bánh đậu đỏ cho Ân Thuật: "Con cũng ăn đi, bánh em Hạt Dẻ phải đi xa lắm mới mua được đó."
Ân Thuật không tiện làm trái ý mẹ, đang định nhận thì bỗng Lệ Sơ duỗi tay ngăn, cầm lấy miếng bánh đậu đỏ trên tay mẹ Ân, đổi sang miếng khác trong hộp đựng rồi giơ ra trước mặt Ân Thuật.
"Mẹ, anh Thuật thích đậu xanh ạ." Lệ Sơ gọi mẹ Ân đầy tự nhiên, nâng bánh đậu xanh lên gần sát miệng Ân Thuật.
Ân Thuật ngồi bên giường bệnh, tay cầm máy trị liệu, miếng bánh đậu xanh đã sát bên môi, ngửi thấy cả mùi thơm ngọt thanh. Vốn dĩ anh đang định đặt đồ trong tay xuống nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại há miệng cắn trực tiếp luôn.
Khóe môi không thể tránh khỏi chạm phải đầu ngón tay Lệ Sơ, rất mềm, thoảng mùi thơm thơm, trong veo ngọt lịm hệt bánh đậu xanh, đọng quanh quẩn nơi khoang miệng.
Miếng bánh đậu xanh to bằng ngón tay cái, ăn một miếng là hết sạch.
Anh nuốt xuống, mặt mũi tỉnh bơ, trái lại Lệ Sơ thì hơi ngượng, len lén giấu tay ra sau lưng rồi len lén liếc Ân Thuật mấy lần, thấp thỏm và xấu hổ lộ rõ mồn một trên mặt.
Buổi tối cả hai cùng nhau về nhà, Ân Thuật không lạnh mặt như mọi khi nữa. Chủ đề cũng xoay quanh mẹ Ân là chính, Lệ Sơ tích cực nói, Ân Thuật yên lặng lắng nghe.
"Bác sĩ bảo mẹ rất phối hợp điều trị, nếu duy trì tâm trạng tích cực và chú ý dưỡng sinh thì có khi sẽ kéo dài được tận mấy năm nữa cơ." Lệ Sơ kể nghe rất chuyên nghiệp, cậu còn liệt kê mấy trường hợp tương tự đã chữa ở nước ngoài, rất có niềm tin trước bệnh tình của mẹ Ân.
Bỏ công bỏ sức hẳn hoi, mà cũng chân thành suy nghĩ cho mẹ Ân thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!