Chương 5: (Vô Đề)

Một buổi tối nọ, Quý Văn Đình xông vào biệt thự cực kì đường đột giữa lúc Ân Thuật đang ở ngoài làm nhiệm vụ.

Lệ Sơ đang xem tivi dở, nghe thấy tiếng khóa mật mã ở cửa tưởng là Ân Thuật về, vội hớt hải đứng dậy khỏi sofa. Nhưng khi mở cửa ra nhìn thấy rõ người phía ngoài thì cậu ngơ ngác tại chỗ.

Trước đó cậu chưa từng giáp mặt Quý Văn Đình riêng một mình bao giờ hết, cũng chưa từng giao tiếp câu nào. Cậu trông theo Quý Văn Đình nhàn nhã cất bước vào trong, lớ ngớ không thốt nên lời.

Quý Văn Đình xỏ đôi dép lê của Ân Thuật, đi vào phòng khách ngồi xuống sofa hệt chốn không người. Sau đó hắn nâng mắt lên bảo với Lệ Sơ đang đứng: "Ngồi đi chứ." Cứ như thể hắn mới là chủ nhân nơi đây.

Lệ Sơ bấu chặt lấy chiếc điều khiển trong tay, cuối cùng cũng tìm lại được giọng mình: "Sao… anh lại ở nhà tôi?"

"Alpha của cậu chưa bảo cậu giờ căn nhà này thuộc về tôi rồi à?"

"…"

Quý Văn Đình tựa lưng vào sofa, quan sát Lệ Sơ bằng tâm trạng phơi phới. Cậu vẫn đang mặc chiếc áo phông tối hôm trước, dưới là chiếc quần đùi rộng rãi, đôi chân trắng thon, ngón chân nõn nà để trần đang ra sức móc vào thảm vì căng thẳng.

Omega yếu ớt vô dụng thế này, đại khái chắc chỉ một cái tát là đủ ngất xỉu.

Một vài cảnh tượng ác độc nào đó tự động lướt qua đầu Quý Văn Đình, song ngoài mặt hắn vẫn tỉnh bơ nói tiếp: "Cậu ở lại đây tiếp cũng được, tôi không đuổi cậu đi. Nhưng hôm nay tôi đang vui nên đến xem thử nhà tôi, không vấn đề gì chứ hả."

Có một khoảnh khắc Lệ Sơ bắt được ác ý loáng thoáng nơi đáy mắt Quý Văn Đình, cậu lùi lại, chộp lấy điện thoại trên bàn bằng tốc độ cực nhanh, giọng điệu đã bình tĩnh bớt khỏi cơn hoảng loạn khi nãy.

"Tôi không biết anh đang nói gì, nếu anh cần gặp anh Thuật tôi có thể gọi cho anh ấy luôn giờ." Cậu vừa nói vừa lùi thêm bước nữa, kịp thời ấn nút gọi đi.

Song động tác của Quý Văn Đình chớp nhoáng hơn, Lệ Sơ còn chưa phản xạ mà chiếc điện thoại đã bị đối phương giật mất.

Quý Văn Đình thình lình đứng bật dậy cuốn theo khí thế ập tới rất sát, vô cùng lấn át, Lệ Sơ giật lùi về sau, lưng đập phải tường.

Nhưng khoảng cách giữa cả hai vẫn đang quá gần, vượt quá phạm vi xã giao thông thường.

Quý Văn Đình liếc qua màn hình đang ở cuộc gọi đi, tiện tay ấn tắt: "Tôi lại quên mất, đỗ vào trường Quân sự số 1 thì sao mà dốt nát được cơ chứ, tuy khoa Kĩ thuật thông tin không khảo sát thể chất nhưng khả năng cảnh giác của cậu cũng khá đấy."

Lệ Sơ nhìn hắn cực kì đề phòng, không tiếp lời hắn: "Nếu anh Thuật đã không có đây thì xin mời anh về trước, vấn đề quyền sở hữu nhà cửa tôi không nắm rõ, chờ anh ấy quay lại rồi hai anh có thể trao đổi riêng với nhau sau."

Quý Văn Đình không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Lệ Sơ cứ như muốn ăn thịt người. Lệ Sơ nín thở, bả vai co lên cứng ngắc, cậu không biết Quý Văn Đình định làm gì nhưng trực giác của cậu rất nhạy cảm – đối phương bất ngờ ghé sang không chỉ nhằm thị uy.

Cảm giác bị theo dõi sởn tóc gáy lại ùa về.

Dần dà Lệ Sơ bắt đầu thấy khó thở, có vẻ Quý Văn Đình đang giải phóng pheromone, cực kì nhẹ, không phán đoán được là vô tình hay cố ý. Lệ Sơ hất đầu mấy cái, lật lòng bàn tay chống vào vách tường đằng sau, dốc hết sức lực giữ cho mình bình tĩnh và tỉnh táo.

"Tôi sẽ bảo với anh Thuật là anh từng ghé." Lệ Sơ cố nén nỗi sợ trong lòng, nhìn thẳng vào Quý Văn Đình, "Chờ anh ấy về rồi hai người có thể nói chuyện trực tiếp. Nhưng giờ anh xuất hiện ở đây, còn thả pheromone ra nữa, không thích hợp lắm đâu."

Quý Văn Đình trông Lệ Sơ sắp không đứng vững nổi, cúi đầu ngó tiếp sang chiếc điện thoại đã quay về im lìm, mãi một lúc lâu sau hắn mới nhấc tay quẳng điện thoại xuống sofa.

Sau đó sập cửa đi mất không buồn ngoảnh lại.

Chờ Quý Văn Đình bỏ đi là Lệ Sơ lập tức xông ra khóa trái cửa vào, đóng kín toàn bộ cửa sổ lại. Cậu ngã ngồi xuống sàn, người nhễ nhại mồ hôi, đợi tâm trạng dịu bớt rồi gọi điện cho Ân Thuật.

Điện thoại tít tít tận mười mấy tiếng, cuối cùng cũng có người nghe.

"Chuyện gì thế?" Giọng Ân Thuật vang lên từ đầu kia cuộc gọi, bỗng nhiên Lệ Sơ rất muốn khóc.

"Anh ơi, vừa nãy, vừa nãy…" Lệ Sơ lắp bắp ngắc ngứ.

Chợt phía bên kia vang dội ào ào hàng loạt tiếng động, tiếp đó có người gọi Ân Thuật, Ân Thuật đáp một tiếng rồi nói nhanh: "Bên tôi đang bận dở."

Cuộc gọi bị ngắt luôn.

Lệ Sơ biết đa số nhiệm vụ phân bổ cho đội Đặc nhiệm đều khẩn cấp gian khó, cậu không dám để lỡ công chuyện quan trọng, cậu có ý thức nhất định thuộc về học sinh trường quân sự. Song Lệ Sơ vẫn cực kì tủi thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!