Ngoại truyện Quý Văn Đình: Dâu tây vùng cực
1,
Tháng 4 hàng năm, thành phố gần Bắc cực nhất trên Trái đất đây sẽ xuất hiện hiện tượng ban ngày vùng cực.
Hắn đang ở tại căn nhà tường sơn đỏ, phần lớn thời gian chỉ bưng cốc cà phê nóng ngồi dưới mái hiên, đắp chiếc chăn dày cộp trên chân phóng tầm mắt ra núi tuyết đằng xa, vượt qua những bức tường màu sắc và mái lợp nâu nâu xếp đặt rải rác trên sườn núi.
"Thưa anh!" Một omega nam vẻ ngoài ngọt ngào ló đầu ra từ phòng, gọi hắn bằng giọng đầy ngạc nhiên mừng rỡ, "Dâu ra quả rồi ạ!"
Nhà có 3 phòng ngủ, hắn và omega mỗi người một phòng, để dành một phòng làm phòng giữ ấm.
Hắn trồng rất nhiều dâu tây trong phòng ấm, hạt giống và đất trồng đều được vận chuyển sang bằng đường hàng không, quá trình từ lúc nảy mầm đến khi ra quả đã thất bại nhiều tới nỗi chẳng đếm nổi nữa. Nhưng hắn cực kì kiên trì, tỉ mỉ chăm sóc những bầu cây xanh mướt, công cuộc ấy gần như đã trở thành toàn bộ cuộc sống của hắn.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua quả non màu trắng mới bằng hạt đỗ, mường tượng hình ảnh nó chín đỏ tươi rói, chắc hẳn phải thơm ngọt lắm, nhất định sẽ làm người ta yêu thích.
Omega lặng lẽ quan sát sắc mặt alpha, thảng thốt phát hiện hóa ra alpha cũng có thể mỉm cười dịu dàng đến thế.
2,
Tính tình alpha rất tiêu cực, vui giận thất thường, từng khiến omega trầy trật nhiều bận.
Alpha chịu tổn thương thần kinh gây liệt nửa th*n d***, từng phẫu thuật và điều trị hồi phục dài ngày ở bệnh viện của omega song hiệu quả khá kém. Omega là y tá ở bệnh viện, có lần thay băng giúp alpha trong lúc đổi ca hộ. Hai người vốn không liên quan tới nhau, nhưng alpha gặp cậu ta lần ấy rồi sang ngày hôm sau đã chỉ đích danh với bệnh viện yêu cầu cậu ta hỗ trợ, đồng thời ra giá cực cao.
Nhận mức lương cao ngất nên omega tận tụy thực hiện trách nhiệm, hết lòng chăm sóc alpha. Dần dà, việc ăn mặc ở của alpha cũng giao toàn quyền cho omega phụ trách.
Luyện tập trị liệu liên tục mấy năm trời vẫn chưa tiến triển, alpha không đứng lên được. Quá trình điều trị đau đớn và kết quả vô vọng rành rành khiến alpha thường xuyên nổi cơn lôi đình. Hàng loạt đồ đạc trong phòng đều chịu cảnh tan nát, cậu ta cũng từng bị alpha giận cá chém thớt. Ban đầu omega nể tình lương cao thôi thì cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn mãi xong cũng đã được hẳn vài năm.
Sau đó alpha dẫn cậu ta đến thành phố vùng cực nơi chia nửa năm ban đêm, nửa năm ban ngày đây sinh sống. Thành phố vắng vẻ quạnh hiu, hàng xóm ít giao thiệp qua lại, alpha không có bạn bè, không xã giao, không ra ngoài, đa số thời gian chỉ toàn hai người ở yên trong nhà. Về sau tiếp, dường như alpha đã chấp nhận sự thật rằng mình mãi mãi không bao giờ đứng lên được nữa, dần dà bình tĩnh lại.
Cả hai sống êm đềm tại đây suốt một khoảng thời gian rất dài, omega là người lương thiện, chăm lo cho alpha tận tình chu đáo. Vốn tưởng cuộc sống cứ trôi đi vậy thôi, nhưng rồi một hôm đột nhiên alpha nổi cơn phẫn nộ đùng đùng.
Hôm ấy alpha đang bật đoạn phim trên màn hình tinh thể lỏng, omega tình cờ đi qua tò mò liếc thử, thấy một omega trẻ tuổi vẻ ngoài thanh tú đứng diễn thuyết trên sân khấu, đối phương toát ra khí thế nhẹ nhàng, điềm đạm từ tốn, vẻ tự tin thong dong giữa những lời giảng tạo nên sức hút khó lòng diễn tả ở cậu.
Còn nội dung bài nói thì omega mù tịt hoàn toàn, trường từ vựng rất lạ lẫm xa xôi, hình như là về phương diện kĩ thuật quân sự. Omega nán lại trước tivi một lúc rồi đi làm việc khác.
Nhưng mới được chốc lát thì nghe thấy tiếng động dữ dội vang ra từ phòng khách, cậu ta bèn lao tới, phát hiện màn hình tinh thể lỏng đã bị đập vỡ nhằng nhịt như mạng nhện dưới đất, alpha chống nửa thân trên ngồi ở xe lăn, ngó đăm đăm nắm tay rướm máu của mình.
"Sao thế?"
Omega chạy vào tìm băng vải và kem bôi trong hộp thuốc để băng bó cho alpha. Cậu ta quỳ dưới đất, cẩn thận đỡ lấy bàn tay chảy máu của alpha, gỡ lần lượt từng mảnh thủy tinh vỡ. Chờ xử lý xong xuôi, ngẩng đầu lên lại thấy alpha đang nhìn chằm chằm gương mặt cậu ta.
Cái nhìn từ hắn làm omega giật thót, ánh mắt không hề xa lạ, rất nhiều lúc alpha toàn xoáy chòng chọc vào cậu ta bằng ánh mắt ấy, như thể đang xuyên thấu qua mình nhìn một người nào đó khác.
Cằm chợt nhoi nhói, alpha nâng tay miết lấy omega.
"Cậu biết không, cậu với em ấy giống nhau thật sự." Giọng alpha hung tợn khác thường, hắn dừng vài giây, nói tiếp, "Mà cũng không giống."
"Giống người trong tivi ư?" Omega lên tiếng hỏi.
Cậu ta chưa bao giờ phản bác hay chất vấn alpha, bao năm nay chỉ biết điều giữ đúng bổn phận của một người giúp việc hay điều dưỡng. Nhưng con người đều có tình cảm, suốt những tháng ngày chung đụng đều đặn, dù chân alpha khiếm khuyết thì omega vẫn nảy sinh đôi chút cảm xúc không thể bày tỏ.
Omega tự nhận mình che giấu kín kẽ, song cậu biết giờ phút này alpha cũng nhận ra rồi. Alpha thông minh đến thế, tàn nhẫn nữa, hưởng thụ sự ân cần của omega, đồng thời tận dụng tiền trao cháo múc để vạch nên ranh giới quan hệ chủ tớ không thể vượt qua giữa họ. Vậy mà alpha còn rất tham lam, dung túng cho ít ỷ lại nhỏ nhoi của omega vào một số thời điểm nào đó.
Omega lờ mờ đoán alpha có người trong lòng, cậu ta chưa từng hỏi đến. Hôm nay mới là lần đầu tiên.
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt alpha, câu hỏi bật thốt khiến lực tác động ở cằm siết chặt theo.
Cơn giận ở alpha bốc lên rõ rệt, vẻ điên cuồng từ từ trào dâng nơi đáy mắt. Hắn không trả lời câu hỏi của omega, cũng không cần thiết phải trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!