Chương 45: Hoàn chính văn

14,

Lễ cưới được tổ chức ngay tại một khách sạn gần Sở nghiên cứu, rất giản dị, khách mời chủ yếu là đồng nghiệp của Lệ Sơ. Vân Hành và Giang Toại cũng đến dự, mang theo quà hậu hĩnh.

Lần đầu Lệ Sơ cưới Vân Hành không đến được, hôm nay bất luận thế nào cũng phải có mặt. Cậu ta ngồi dưới sân khấu dõi theo Lệ Sơ và Ân Thuật trao nhau nhẫn cưới, dõi theo Ân Thuật ôm hôn Lệ Sơ vô cùng trân trọng.

Mắt cậu ta đỏ hoe, Giang Toại xáp lại gần ngắm nghía tỉ mỉ, giọng điệu khá là chua chát: "Hôm bọn mình cưới em còn chẳng rơi nước mắt."

Một câu đủ khiến Vân Hành cụt hứng, dòng lệ tịt ngòi, cậu ta đảo mắt khinh bỉ lơ đẹp đối phương.

Giữa buổi Ân Thuật dắt theo Lệ Sơ tới mời rượu, hai alpha chào hỏi nhau rất khô cằn, Giang Toại bảo "Chúc mừng" Ân Thuật đáp "Cám ơn". Hai người không tiếp xúc nhiều, có vài lần hiếm hoi đều không vui vẻ gì cho cam, nào ngờ sau mấy năm vòng vo luẩn quẩn thế nào lại góp thành một bàn.

Vân Hành thì ôm chầm lấy Lệ Sơ đầy thân thiết, xong cậu ta liếc sang Ân Thuật một cái ẩn ý sâu xa.

Ân Thuật ưỡn thẳng lưng lên, nghiêm túc nói với Vân Hành: "Cảm ơn. Hai cậu lặn lội vất vả quá."

—— Đại loại là trong danh sách những người Ân Thuật không dám gây hấn thì Vân Hành phải xếp ở hạng đầu.

Chờ hai người kia đi, Giang Toại mới thì thầm vào tai Vân Hành như đang xem kịch hay: "Anh ta hơi sợ em đấy nhỉ."

Vân Hành lạnh lùng xì một tiếng. Cậu ta đã chứng kiến nửa chặng trước với những hành vi tồi tệ, can dự cả nửa chặng sau vật vã khổ đau không thiết sống của Ân Thuật. Đến nay cậu ta vẫn không có hảo cảm với Ân Thuật, chỉ mong sao Hạt Dẻ được tự tại thoải mái. Cậu ta không mỉa mai khích bác cũng không bới móc nguồn cơn, nhưng từng cử chỉ lời nói của cậu ta đều truyền tải thông điệp rất rõ ràng:

—— Lệ Sơ mà phải chịu thêm tí ti thiệt thòi nào trong tay Ân Thuật, là cậu ta sẵn sàng xách súng sang tính sổ đấy.

15,

Hết khâu mời rượu là có thể nghỉ ngơi, Lệ Sơ ngồi xuống bên bàn, Ân Thuật lấy cho cậu ít đồ ăn thức uống nóng để cậu lót dạ từ từ.

Lệ Sơ ăn một lúc, thấy Ân Thuật bất động: "Anh cũng ăn xíu đi."

"Tôi không đói." Ân Thuật xoa đầu Lệ Sơ, "Em mệt thì cứ ngồi nghỉ, hôm nay không có người ngoài, không cần cầu kì lễ phép quá đâu."

Hai người đang trò chuyện thì một alpha tuấn tú cầm ly rượu bước lại gần, khăng khăng đòi uống với Lệ Sơ một chén. Lệ Sơ đặt miếng bánh ngọt trong tay xuống gọi một câu "Đàn anh", sau đó cậu chọn ly rượu số độ không hề thấp bên cạnh, đứng dậy chạm cốc với đối phương rồi ừng ực cạn sạch.

Ân Thuật còn không kịp cản.

Hôm nay Lệ Sơ cơ bản chưa động vào rượu, ly rượu lúc đi mời bàn cũng chỉ là nước ngọt, suốt quá trình có mỗi mình Ân Thuật uống. Giữa buổi cũng có người đùa bảo Ân Thuật trông nom kĩ thế Ân Thuật chỉ cười cười, đáp tửu lượng Lệ Sơ hơi thấp, anh đại diện thay. Tửu lượng Ân Thuật thì sâu không thấy đáy, uống hết một lượt chưa hề thấy say. Lệ Sơ cũng rất thư thái, trạng thái cả hai đều rất ổn thỏa.

Nào ngờ nhân vật "đàn anh" này đến cái là Lệ Sơ "phá giới" luôn.

Ân Thuật đứng dậy theo sát sau lưng Lệ Sơ, thấy "đàn anh" nói "Chúc mừng" bằng nét mặt có phần phức tạp rồi đưa mắt nhìn sang mình, khách sáo bảo "Chào anh". Đối phương không hề mang ác ý song vẻ tiếc nuối buồn thương lan tràn trong sắc thái lời lẽ, có lẽ do đã ngà ngà say nên đứng hơi loạng choạng, không kiểm soát được cảm xúc.

Ân Thuật nhận ra ngay tức khắc, đây là cậu "đàn anh" từng chính thức quen Lệ Sơ 3 tháng.

Sắc mặt Lệ Sơ cũng thấp thoáng áy náy, thậm chí lúc đàn anh ngả nghiêng không vững cậu còn đưa tay đỡ. Ân Thuật theo cạnh thì mặt mũi căng thẳng kéo Lệ Sơ dịch bớt ra ngoài, bản thân tự tay đỡ hộ cậu đàn anh. Anh vẫy tay về phía sau, nhân viên phục vụ gần đó lập tức tiến tới chu đáo hỏi han đối phương có cần giúp đỡ gì không.

Lúc này đàn anh cũng ý thức được là mình cư xử hơi vụng, anh ta ngượng nghịu cười đáp không sao, quay sang nói với Lệ Sơ: "Hạt Dẻ, hôm nay anh uống kha khá rồi, anh về trước đây."

Lệ Sơ và Ân Thuật cùng tiễn đàn anh ra tới cổng. Đàn anh ngồi vào xe vẫy tay chào Lệ Sơ, trông theo cậu một hồi bằng ánh nhìn chất chứa qua lớp kính cửa sổ, xe mới nổ máy rời đi.

16,

Đến cuối bữa tiệc phần lớn khách khứa đã ra về, số còn nán lại chủ yếu là bạn bè thân quen hoặc đồng nghiệp của Lệ Sơ ở Sở nghiên cứu, mọi người phấn khởi nồng nhiệt, Ân Thuật lại bị chuốc thêm cả đống rượu. Dù uống nhiều trông anh cũng không có vẻ say, chỉ mỗi tâm trạng tương đối chập chờn. Lúc mọi người hô hào bắt Lệ Sơ khai báo sao hai người giấu giếm kín kẽ thế Lệ Sơ phải xua tay xin tha, chỉ bảo cả hai là bạn nối khố, quen nhau lâu lắm rồi. Còn những việc khác cậu tuyệt nhiên không đề cập.

Tổ phó uống rất hăng, trêu Ân Thuật cao siêu mà đi lấp l**m, hại chú lo lắng bao lâu, tưởng sớm muộn gì Ân Thuật cũng bị giáo sư Lệ đá đít mất.

"Tiểu Ân cậu không biết đấy thôi, chưa bàn mấy sếp lớn bên đầu tư, ngay đám alpha ở trường quân sự cũng nhăm nhe giáo sư Lệ như lang như hổ đấy nhé!" Dứt lời chú nấc một phát, khoác vai Ân Thuật cực thân thiết. Chú lùn hơn Ân Thuật nhiều rồi còn phát tướng tuổi trung niên, trông cứ như móc khóa cỡ lớn treo trên người Ân Thuật, cảm khái mãi chưa thôi.

"Ai ngờ thực lực cậu lại ghê gớm thế," Tổ phó rất là hài lòng thỏa mãn, khoát tay nói chắc nịch, "mất công tôi nơm nớp thay cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!