Chương 44: (Vô Đề)

7,

Lễ công bố chính thức dự án thiết bị không người lái tổ chức vào thứ 6, trời nắng đẹp, nhân vật quan trọng bên quân đội và sếp lớn các lĩnh vực tề tựu đông đủ, cả đại tá của trường Quân sự số 1 nước Liên bang Mới là Vân Hành cũng nhận lời mời tham dự.

Lệ Sơ lên sân khấu, thực hiện bài diễn thuyết ngắn nửa tiếng trong vai trò người dẫn đầu dự án. 10 phút cuối, cậu nhấn mạnh rõ ràng rằng dự án sẽ được áp dụng trọn vẹn vào phục vụ việc hỗ trợ trẻ em thất học và mồ côi. Dĩ nhiên nếu các ông lớn đang ngồi đây có ai tình nguyện ủng hộ vốn không hoàn lại tương ứng, cậu sẽ cảm ơn đích danh trong từng hoạt động về sau.

"Tưởng nghe bảo nhận được khoản đầu tư lớn lắm rồi mà?" Có người xì xầm phía dưới, "Sao còn xin nữa?"

Kẻ khác phụ họa: "Tham vọng ghê đấy."

Vân Hành bên cạnh liếc hai người này một cái, giọng trào phúng: "Vận dụng của cải và năng lực ra sao để thúc đẩy xã hội tiến bộ, đền đáp thế giới, ấy mới là ưu việt thực sự, thiết nghĩ ở đây không thiếu những nhân vật có tư tưởng và tầm nhìn vượt trội đâu."

Như thể hưởng ứng lời Vân Hành, mọi người dưới khán đài lục tục giơ tay thể hiện sẵn sàng ủng hộ dự án. Lệ Sơ cười rất điềm tĩnh thản nhiên, hơi khom mình cảm ơn.

Sau khi lễ công bố kết thúc là đến tiệc rượu cảm ơn theo thông lệ, có khoảng nghỉ ngắn ở giữa. Dù đang giờ nghỉ Lệ Sơ cũng khó tránh hàng loạt màn giao thiệp từ những người nghe danh muốn làm quen. Thái độ của cậu tích cực hơn hẳn vẻ lạnh nhạt xa cách trước đó, nể tình tiền bạc cậu bèn cười nói thân thiện, ung dung tự nhiên.

Nhưng xã giao tốn sức thật sự.

Cuối cùng cũng tranh thủ được một lúc không người, cậu trốn vào phòng nghỉ uống cà phê. Thảm trải dày cộp trong phòng hấp thu mất tiếng bước chân, làm Ân Thuật bước vào lại thành ra lén lút vụng trộm thế nào.

Lệ Sơ đang ngồi dựa sofa dụi mắt, còn chưa nói gì Ân Thuật đã quỳ xuống.

Chắc hẳn alpha khôi ngô cao lớn đóng bộ đàng hoàng chưa từng trải qua hoạt động tương tự, xét cho cùng quỳ một gối và quỳ hai gối vẫn khác nhau nhiều chứ, mà anh căng thẳng quá, hai đầu gối đồng loạt chạm sàn làm Lệ Sơ hết hồn phải co rụt hai chân lên sofa.

"Anh, anh làm gì đấy!" Lệ Sơ giật mình nói lắp luôn.

Sắc mặt Ân Thuật rất nghiêm nghị, người ngợm ngắc ngứ, lòng bàn tay nâng chiếc hộp đang mở nắp, bên trong là nhẫn kim cương lấp lánh.

"Bé Hạt Dẻ," Giọng Ân Thuật cứng đơ đơ, "tôi muốn ——"

Còn chưa dứt lời cánh cửa đã chợt bật mở từ ngoài, một giọng nói vọng vào: "Giáo sư Lệ ——"

Ân Thuật lập tức đứng bật dậy nhanh như điện xẹt, giấu tay ra sau lưng.

Người kia không vào phòng mà chỉ ló đầu, thắc mắc ngó Ân Thuật một cái rồi nói với Lệ Sơ: "Giáo sư, 10 phút nữa là bắt đầu tiệc rượu rồi ạ, hiệu trưởng gọi anh xuống dần cho sớm."

Lệ Sơ khiếp vía xua tay qua loa tỏ ý đã biết.

Chờ cánh cửa khép lại, Ân Thuật điều chỉnh biểu cảm, trước khi anh cử động tiếp Lệ Sơ phải vội ngăn: "Anh dừng!"

Ân Thuật còn đang cầm nhẫn trong tay, quỳ không được đứng cũng chẳng xong, chỉ biết ngây ngẩn nhìn Lệ Sơ.

Lệ Sơ quệt bớt mồ hôi trên trán, đầu óc hơi rối, miệng cũng không biết nên nói gì nữa, cậu ậm ừ hồi lâu mới dám nhìn sang Ân Thuật. Chưa nhìn chưa sao, nhìn sang phát hiện Ân Thuật còn gay go hơn, gương mặt ngập tràn hoang mang, thực ra bảo hoang mang thuần túy thì cũng không hẳn, nó lẫn cả nỗi đau thương tủi thân vì sắp sửa bị từ chối nữa.

"Phải xuống đây," Lệ Sơ trèo dậy khỏi sofa, không nhìn Ân Thuật, quẳng bừa một câu lùng bùng "Có việc gì về nhà nói" rồi hối hả đi ra ngoài.

Nói xong cậu cũng chẳng chờ Ân Thuật mà cắm đầu rảo bước, xông ra khỏi phòng nghỉ như kiểu tháo chạy.

Phải đọc diễn văn ngắn trước khi mở màn tiệc rượu nhưng Lệ Sơ hoàn toàn không rõ mình đang nói gì hết, tiếng phát âm máy móc vang vọng giữa đại sảnh, chắc quanh đi quẩn lại "Chào mừng" "Cảm ơn" các thứ. Song bình thường cậu vốn thuộc dạng khép kín kiệm lời, mọi người đã quen, dù Lệ Sơ chỉ phát biểu chưa đầy hai câu thì toàn thể hội trường vẫn vỗ tay nhiệt liệt.

Ân Thuật đứng ở ngoài rìa, tầm mắt len qua đám đông và ánh đèn chạm vào ánh nhìn Lệ Sơ. Lệ Sơ hít mạnh một hơi, hớt hải rời sân khấu.

"Cậu làm sao đấy hở?" Vân Hành cầm ly rượu tới gần, người khác không hiểu chứ cậu ta nhìn qua là phát hiện ra ngay vẻ thơ thẩn hồn vía ở Lệ Sơ.

Lệ Sơ láo liên xung quanh một lượt như ăn trộm, không trông thấy Ân Thuật mới thở hắt ra, trả lời Vân Hành: "Vừa nãy, trong phòng, anh ấy… kiểu là, định cầu hôn tớ."

Vân Hành: "?"

Lệ Sơ ra sức gật đầu thật lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!