Ân Thuật lấy được mã tham dự buổi hội thảo theo hình thức online, anh quá nhớ Lệ Sơ, muốn thử tìm kiếm bóng dáng Lệ Sơ giữa dòng người ồ ạt.
Nhưng chẳng cần mò mẫm, Lệ Sơ có hẳn bài diễn thuyết dài tới 2 tiếng đồng hồ trên sân khấu trong vai trò chuyên gia.
Cậu xuất hiện bình thản giữa sân khấu, ánh đèn rọi xuống, soi sáng gương mặt trắng sứ của cậu thật hòa nhã mượt mà. Cậu thuyết trình giới thiệu phát minh kĩ thuật tiên tiến nhất, phân tích nguyên lý, chia sẻ quá trình nghiên cứu, bàn về hòa bình và tương lai mà nó góp phần hướng tới. Cậu đứng trọn vẹn trong ánh sáng, rực rỡ, ung dung, khiến người ta không thể dời mắt.
Đến cuối bài giảng, cậu cất lên câu nói giúp Ân Thuật tìm thấy dũng khí lần nữa.
—— Tôi muốn cảm ơn anh ấy, đã đem lại cho tôi một cuộc đời mới.
Chắc cả đời này Ân Thuật chưa bao giờ do dự chần chừ đến thế.
Trước đợt cuối năm anh đã len lén tới nông trại, trông cái chân phục hồi chưa thành công và vết sẹo khắp người mình, tiếp tục chùn bước. Cuối cùng anh chỉ tìm gặp ông quản gia, đóng giả công nhân bình thường nấp trong căn nhà gỗ, quan tâm Lệ Sơ từ xa.
Củi dùng ở nhà sắp sửa thiếu, anh lặng lẽ vào kho chẻ thêm; chú chó tên Jimmy to hơn "Jimmy" ban đầu nhiều, to xác to cả gan, thường xuyên chạy lang thang rừng rậm, anh phải đi tìm về mấy lần; Lệ Sơ bị ốm, không ăn uống đàng hoàng không ngủ nghỉ hẳn hoi, anh đóng cửa sổ lại rồi đắp chăn kín cho cậu.
Đúng là "Cô Tấm" chẳng dám lộ mặt, y như Lệ Sơ nói luôn thật.
Thực ra dù quay về cạnh Lệ Sơ anh vẫn bồn chồn lo sợ. Anh không rõ thái độ của Lệ Sơ với anh sẽ thế nào, thấy anh chưa chết có lẽ cậu cũng vui đấy. Nhưng vui xong thì sao? Lệ Sơ định nghĩa sự tồn tại của anh là gì? Là bạn xưa trùng phùng, chồng cũ đã làm lành, hay là nửa kia tương lai có khả năng tái hợp?
Tương lai của Lệ Sơ thế nào do Lệ Sơ lựa chọn. Còn tương lai Ân Thuật thế nào thì Ân Thuật lại không có quyền quyết.
Ngay cả khi anh nguyên vẹn Lệ Sơ còn chưa cho anh lời cam kết rõ ràng, nói gì đến bản thân đang bệnh tật đầy mình, khiếm khuyết vậy đây.
Có thể bắt đầu lại không? Có thể quay trở về như trước không? Những vô định lửng lơ dồn dập chèn ép khiến Ân Thuật không thở nổi, anh bó tay bế tắc bất lực, không dám gặp mặt, không dám mở lời, không dám đối diện.
Dường như anh đang kẹt trên dải Mobius khổng lồ, vòng lặp tuần hoàn mãi mãi chẳng có lối thoát.
Cháo nấu hơi nhiều, Lệ Sơ ăn được một nửa là no. Sau khi tâm trạng dao động dữ dội cậu chẳng muốn ăn uống mấy, chỉ yên lặng lắng nghe Ân Thuật kể lại những chuyện xảy ra suốt 1 năm qua.
Ân Thuật cầm chỗ cháo Lệ Sơ bỏ thừa sang trước mặt mình, chậm rãi ăn nốt.
Căn phòng sáng sủa ấm áp, đâu đâu cũng là mùi hương từ Lệ Sơ. Do đang ốm nên dù đã dán miếng ức chế thì pheromone của Lệ Sơ vẫn tản ra không kiểm soát được hết, hòa quyện cùng hương hạt dẻ từ vị trong đồ ăn, biến toàn bộ mùa đông lẫn cuộc đời tăm tối trở nên mềm mại thư thái.
Giờ phút này Ân Thuật bỗng thấu hiểu ý nghĩa của cụm "chốn quê dịu dàng".
Ngay khoảnh khắc ấy, anh đưa ra một quyết định đáng xấu hổ.
Lệ Sơ ngó nghía chân Ân Thuật, đầu mày nhíu lại, cậu thử hỏi dò: "Chân còn khỏi được không?"
Ân Thuật đáp: "Chưa biết."
Lòng dạ trĩu tâm sự, tập phục hồi không tốt, đang dở dang giữa chừng lại chạy đến trang trại giá rét căm căm, điều kiện y tế kém hơn, việc trị liệu đều đặn thì càng bất khả thi. Ân Thuật thực sự không chắc liệu nó có hồi phục được như trước không nữa.
"Đau lắm đúng không?" Lệ Sơ hỏi tiếp.
"Đi nhanh quá thì đau," Ân Thuật ngập ngừng, nói thêm, "trời lạnh cũng đau."
Bỗng Lệ Sơ nghĩ ra gì đó, cậu rướn người về trước qua bàn ăn, săm soi Ân Thuật thật kĩ lưỡng: "Chắc anh không vào đây theo quy trình mượn người bình thường đâu nhỉ?"
Cậu nhớ trước Tết quản gia già báo với cậu là đang thiếu thốn người làm, muốn thuê thêm mấy nhân công. Trước nay Lệ Sơ không quản lý mặt này, cậu bảo ông quản gia cứ xem xét sao cho hợp lý là được. Chắc hẳn Ân Thuật đến đúng dịp đó, bây giờ xem ra e vụ tuyển người cũng do Ân Thuật và ông quản gia thông đồng sẵn.
Nghe Lệ Sơ nói vậy trông Ân Thuật căng thẳng rõ rệt, anh không hề muốn lừa Lệ Sơ, mà cũng đâu dám lừa, nhưng khi ấy đấy đã là cách duy nhất để được nhìn thấy Lệ Sơ.
Ân Thuật giải thích: "Tại tôi tự ý ——"
Lệ Sơ cắt lời anh: "Thế mấy hôm nay anh làm việc ở lâm trường suốt đấy à?"
Ân Thuật ngẩn ra, không hiểu ý Lệ Sơ lắm nhưng vẫn thật thà gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!