Chương 41: (Vô Đề)

Lệ Sơ chưa phản ứng gì đã được đặt luôn lên giường.

Đây là giường đơn bằng gỗ hay dùng trong kí túc xá công nhân, trên trải thảm dày, chiếc chăn lông cừu gấp ngăn nắp đặt cuối giường.

Người nọ ngồi xổm xuống cởi chiếc dép lê Lệ Sơ đang đi ra, hai bàn tay to lớn bọc lấy bàn chân đã rét cóng thấu xương của cậu. Lòng bàn tay khô ráo ấm sực áp thật sát vào đôi chân trắng nõn để xoa bóp, cố ủ ấm cho cậu nhanh hơn.

Suốt quá trình Lệ Sơ bất động, không nói lời nào, chỉ ngơ ngác đăm đăm dõi theo người đang lúi cúi trước mặt. Hình như cậu chưa hoàn hổn nổi, nước tích tụ rưng rưng ngập đầy viền mắt rồi bắt đầu ồ ạt chảy tràn, song cậu chẳng hề bật ra tiếng khóc.

Chân vẫn lạnh tanh, người nọ cứ cúi gằm không ngẩng lên nhìn Lệ Sơ nhưng động tác của anh thì cực kì dứt khoát, anh vén áo, chập hai chân Lệ Sơ kéo luôn vào lòng mình.

Nguồn nhiệt dồi dào lập tức bao bọc lấy bàn chân cùng cả mắt cá và bắp chân, lòng bàn chân chạm tới cơ bắp rắn chắc, Lệ Sơ ra sức giẫm mấy cái cho hả giận, chốc lát sau ngón chân đang đông cứng đã có cảm giác trở lại.

Người nọ bèn ôm chân Lệ Sơ ngồi hẳn xuống đất, cúi đầu im lặng hồi lâu, từ nãy đến giờ vẫn không chịu ngước mắt nhìn cậu.

Nhất thời căn phòng chìm trong thinh lặng, yên ắng tới nỗi chỉ còn tiếng thở của hai người lẫn tiếng tí tách từ lò sưởi.

Lệ Sơ dụi mắt một cái, mắt đã đỏ hoe. Chờ một lúc lâu nữa, cuối cùng hai chân cậu cũng ấm dần, người nọ mới nhấc chân cậu khỏi quần áo mình rồi với lấy cái chăn lông cừu ở giường, quấn quanh người thật kín cho cậu.

Làm xong hết mọi việc là anh đứng dậy ngay, bước tránh ra xa. Song căn nhà gỗ chỉ rộng bằng ấy, bày một giường một bàn thôi đã chiếm hết không gian, chưa kể chiếc lò tôn đang cháy rừng rực sát cửa sổ. Anh đành đứng tạm cạnh cửa vào, mãi tận lúc này ánh mắt anh mới nhìn sang gương mặt Lệ Sơ.

Chỉ nhìn thoáng qua, là chẳng dời mắt đi được nữa.

Ân Thuật đang mặc đồng phục vải thô giống các công nhân khác ở trang trại, chất liệu cứng dày sần sùi, cọ vào da sẽ hơi châm chích. Quầng sáng từ lò sưởi chiếu rọi nửa bên mặt anh, so với ngày xưa anh đã khác rất nhiều – tóc cắt cực ngắn, để lộ phần trán và thái dương gọn gàng rõ nét, ánh lửa hắt bóng tôn lên ngũ quan sắc sảo. Anh vốn ít nói sẵn, nay càng trầm mặc thêm hệt một khối sắt.

Trước kia quanh anh luôn toát ra khí thế rất khó hình dung, vẻ thanh cao của quý công tử hòa quyện với sự nghiêm nghị dũng mãnh của lính đặc chủng, nay lại có thêm nét thô ráp, khoáng đạt chất phác, chẳng vướng mắc gì những thứ nhỏ nhặt. Anh đứng đó mà cảm giác như cảnh xưa chợt về sau quãng thời gian mênh mang mịt mờ, xa lạ tới độ phải chăng đã cách trở cả kiếp người.

Lệ Sơ ngẩn ngơ ngắm anh thật lâu, nước mắt lại bắt đầu lăn dài vượt mọi kìm nén.

"Sao anh không đến gặp em, giả chết vui không hả?"

Mãi sau Lệ Sơ mới cất lời chất vấn. Tâm trạng quá ngổn ngang chen chúc ập thẳng vào đại não lẫn trái tim cậu. Hơn một năm nôn nao đợi chờ rồi đau đáu kiếm tìm, sống chẳng gặp người chết chẳng thấy xác, ai ai cũng bảo Ân Thuật không còn nữa, đến bản thân cậu cũng đã sắp tin, sắp bị đánh gục bởi tuyệt vọng. Giờ đây khoảnh khắc nhìn thấy người ta thật thì tất cả đều biến thành tức tối, tức vì hóa ra anh còn sống mà không chịu tới gặp mình, tức vì hóa ra anh lẳng lặng ẩn núp ở chính trang trại đây.

Lệ Sơ dồn sức đấm thật mạnh vào chăn, cảm xúc đè nén lâu ngày bùng nổ lần nữa, cậu òa khóc ầm ĩ thỏa thuê chẳng khác nào đứa trẻ.

"Trốn ở đây để làm cái gì cơ!"

Cậu bực bội vò chăn thành đống đá luôn ra sàn, giật phăng mũ xuống ném bốp vào người Ân Thuật, mắng mỏ cực kì hùng hổ hung hăng: "Đóng vai cô Tấm à?"

"Tranh thủ lúc em ngủ lẻn vào đắp chăn, lén lút chẻ củi rồi dắt chó đi dạo, em cần lắm chắc?"

"Anh đúng là xấu xa vô cùng tận, cái loại như anh, cái loại…" Lệ Sơ chùi nước mắt rõ thô bạo, ức tới mức không nói nổi thành lời.

Thấy tâm trạng cậu kích động quá Ân Thuật vô thức tiến lên một bước, rồi phải khựng lại cứng ngắc.

"Tôi sợ em không muốn gặp tôi." Ân Thuật chậm chạp mở miệng, ánh mắt trông về phía Lệ Sơ chìm trong xót xa cùng áy náy, nhưng trên hết vẫn là tình yêu sâu đậm mà kiềm chế.

Dứt lời anh bối rối gập ngón tay, siết chặt đầy chịu đựng, như thể không dám đối diện với Lệ Sơ.

"Đừng khóc… Hạt Dẻ, xin lỗi em."

Lúc nào anh cũng xin lỗi, nhưng xin lỗi là cái câu vô dụng nhất.

Lệ Sơ trợn trừng mắt ngó anh, ánh nhìn khiến Ân Thuật chỉ càng ăn năn. Anh cũng lúng túng, ngay từ đầu anh đã biết rồi Lệ Sơ sẽ phát hiện ra thôi nhưng không ngờ lại sớm đến vậy.

Anh nâng tay, từ tốn cởi chiếc khăn quàng quanh cổ, để lộ mảng da ghê rợn to tướng. Lệ Sơ nín thở theo động tác của anh, vẻ sững sờ chấn động dần dà dâng trào đáy mắt.

—— Ấy là vết sẹo bỏng rất rộng chạy từ cổ xuống vai, lan lên tận phần xương hàm dưới má phải. Vừa nãy Ân Thuật quàng khăn, Lệ Sơ lại đang đắm chìm với tâm trạng đảo lộn vui buồn quá mãnh liệt nên thành ra hoàn toàn chẳng phát hiện.

Thực ra có gì bất ngờ đâu, Lệ Sơ nghĩ bụng, sống sót được giữa vụ nổ diện rộng ấy, chắc chắn Ân Thuật đã phải hứng chịu những vết thương khó lòng tưởng tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!