Chương 40: (Vô Đề)

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, một người một chó lại quay về trang trại, lần này Lệ Sơ dự định ở đây 1 tháng. Jimmy thì suốt ngày quấn lấy cậu đòi bế đòi vuốt, nửa bước không rời.

Chỉ vài hôm nữa là đến Tết âm lịch, ba mẹ Lệ muốn cậu về nhà một chuyến mà cậu lười biếng làm ổ trong trang trại chẳng thèm động đậy, bèn gọi video báo ba mẹ mình không muốn về, có em gái ở nhà với ba mẹ là được. Với cả xưa nay nhà họ Lệ đón Tết rộn ràng, họ hàng đến thăm đông đảo nên hơi lộn xộn, Lệ Sơ không thích lắm.

Điều cậu chưa kể với ba mẹ là trước khi tới trang trại, cậu đã điều một trực thăng của Sở nghiên cứu sang rừng mưa. Trực thăng hạ cánh tại trạm tuần tra, cậu lặn lội mãi rất lâu mới tới được khu lòng chảo mà Ân Thuật mất tích.

1 năm trôi qua mà chỗ đất cháy từng bị ném bom oanh tạc kiểu bão hòa đây trông vẫn cực kì khủng khiếp, thân cây hóa thành than tựa bộ xương chĩa thẳng tắp lên trời. Cậu ngồi ở nơi chia ly với Ân Thuật năm ấy, dường như mùi thuốc súng lẫn máu tanh hãy còn đang lởn vởn trong không khí.

Song sự bền bỉ của sinh mạng vượt ngoài sức tưởng tượng – những mầm dương xỉ xanh biếc đã đâm ra trên nhánh cây gãy đen thui, hoa lan phượng vĩ đỏ rực bung nở giữa đống hoang tàn, loài bọ cánh cứng ăn xác đang phân giải nốt chỗ chất hữu cơ cuối cùng và tiếng chim hót cũng đã quay trở về. Cánh rừng nhiệt đới hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, còn vết thương trong lòng thì thật khó khép lại.

Lệ Sơ để hộp xôi hấp sườn trong tay xuống đất, cúi đầu ngắm một hồi.

"Em nấu thử nhiều lần lắm, lần nào cũng thấy vị không chuẩn. Anh nếm thử xem, nếu không ngon thì ra gặp em, nói cho em rốt cuộc anh dùng công thức nào với."

Cậu thấp giọng gọi, mở nắp hộp, đẩy sang cạnh gốc lan phượng vĩ đang nở rộ.

"Mấy hôm trước em nằm mơ, mơ thấy mẹ, mẹ bảo anh chưa đến tìm mẹ, mẹ cũng không biết anh đang ở đâu." Lệ Sơ tỉ tê rất chậm rãi, cứ nói một câu lại phải dừng một lúc, "Nếu anh không ở chỗ mẹ thì quay về đi, bất luận có thành ra thế nào thì cũng phải về."

"Nếu bị thương, mệt quá không đi được thì đi từ từ thôi, không vội đâu."

"Anh… Anh hay nói xin lỗi em, em không muốn nghe nữa. Nói xin lỗi thì có ích gì, giống mấy tấm séc vô hiệu thôi. Anh về mà chăm em đi chứ, bù đắp cho em bằng quãng đời còn lại của anh, em sẽ tha thứ cho anh."

"Đừng xin lỗi nữa, anh về đi là em tha thứ anh." Lệ Sơ trịnh trọng lặp lại, "Thật đấy, em nói được làm được, không lừa anh đâu."

Ảnh hưởng kép từ môi trường rừng nhiệt đới nóng ẩm sang không khí lạnh mùa đông khô hanh khiến Lệ Sơ bị cảm sau khi quay về. Cậu cặp nhiệt độ, tự uống thuốc rồi mơ màng lập bập ngồi ngủ gật luôn trước lò sưởi.

Jimmy lo cậu làm sao, lát sau đã chạy tới dụi cậu, Lệ Sơ nhắm mắt vuốt đầu nó bằng bàn tay nhẹ tênh yếu ớt, miệng lẩm nhẩm: "Tao không sao, ngủ một lúc thôi."

Cậu không mở mắt, ý thức lờ mờ nhập nhòe nghe thấy tiếng Jimmy xa dần, chắc là tự chạy ra ngoài chơi. Lệ Sơ nghĩ ngợi rồi lại nặng nề thiếp đi, không hề bắt gặp tiếng động khe khẽ cùng tiếng sủa hạ thấp của Jimmy vọng vào từ cửa chính.

Lệ Sơ ngủ thẳng giấc tới tận gần chiều tối, khi mở mắt ra trời đã đen kịt. Cậu kéo chiếc chăn lông trên người, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nghĩ bụng mình có đắp cái gì đâu nhỉ, chẳng lẽ là Jimmy đắp cho?

Em bé này thành tinh thật rồi đấy.

Bình thường tầm giờ này là phải thêm củi vào lò sưởi, tinh thần đã khá khẩm hơn phần nào, cậu duỗi người rồi chuẩn bị ra sân lấy củi.

Trang trại có lịch sử trên trăm năm, xung quanh là rừng thông và đất đai trải rộng, chăn nuôi vô số bò cừu ngựa nai, gồm cả khu vực trồng trọt rau củ hoa quả nông sản, mỗi mảng có nhân viên chăm sóc chuyên biệt, đoạn rìa trang trại thì xây chỗ ở dành riêng cho công nhân.

Lệ Sơ ở trong vùng lõi trang trại, căn biệt thự đá 2 tầng kiểu cổ có tuổi đời bằng tuổi nơi đây. Sau khi mua lại toàn bộ trang trại, mẹ Ân chưa hề cải tạo tòa nhà đá cổ mà giữ đúng phong cách nguyên bản, điện nước khí đốt đều độc lập tự túc. Đặc biệt sảnh phụ tầng 1 có chiếc bếp lò bằng gang to đùng màu sắc nhã nhặn, gánh vác trách nhiệm sưởi ấm suốt cả mùa đông.

Lệ Sơ rất thích chiếc lò đốt củi này, ngày nào cũng phải nằm trên sofa cạnh đó ngủ, ngước mắt lên là trông thấy nông trại mênh mông ngoài cửa sổ. Mùa đông trời đổ tuyết, tầm nhìn biến thành một mảng trắng xóa miên man giúp người ta dịu lòng, chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

Củi đốt bổ nhỏ được công nhân xếp chất chồng thành đống ở góc sân, đã sắp sửa dùng hết. Mấy hôm nữa thôi là Tết, tuy người nước M không dùng lịch âm nhưng Lệ Sơ thì đòi phải đón Tết cho hẳn hoi. Cậu cho mọi người nghỉ lễ trước, hiện giờ ngoài công nhân nán lại trực ban ở cách đó vài km thì cả trang trại khổng lồ chỉ còn mỗi mình cậu.

Lệ Sơ khoác một chiếc áo dày rồi xách giỏ đi ra sân, hoàng hôn trở nên lạnh lẽo hơn sau trận tuyết, cậu chạy chầm chậm mấy bước, đẩy mở cửa kho.

Vừa bước vào đã thấy là lạ, các khúc gỗ ngắn chặt sẵn được bày chỉnh tề gọn ghẽ trong góc, số lượng còn tăng thêm tầm nửa chiều cao bức tường so với lúc hôm qua cậu đi lấy, đủ cho cậu dùng hết Tết. Từ khi phần lớn công nhân nghỉ lễ thì không còn ai ghé kho nữa, đợt này cậu còn mới ốm dậy, càng không có chuyện bản thân mộng du đi ra bổ củi được.

Cậu dụi mắt, cảm giác mắt mình hoa hết cả, miệng lẩm bẩm một câu: "Jimmy thành tinh thật rồi."

Cậu lấy củi đầy giỏ rồi từ tốn đi ngang qua sân về phòng, thảy củi vào lò sưởi. Thanh gỗ cháy kêu tiếng lốp đốp, toàn bộ căn phòng tràn ngập trong mùi thơm của củi đốt và thức ăn. Nhà bếp cạnh đó có nồi cháo bí đỏ hạt dẻ nho nhỏ đang đun dở, nửa tiếng nữa là được.

Lệ Sơ quay trở lại vùi mình trên chiếc sofa lông cừu, tầm mắt đăm đăm dõi theo cánh cửa gỗ của nhà kho phía ngoài.

Jimmy đã chạy đi đâu từ bao giờ không biết, dạo vừa rồi cậu bị ốm ở yên trong nhà, tầm giờ đi dạo sáng tối Jimmy toàn tự chạy ra ngoài chơi. Nó rất thông minh, không bao giờ chạy quá xa nên Lệ Sơ chẳng hề lo lắng, với cả trang trại lắp camera giám sát khắp nơi, nhỡ đâu lạc đường thì kiểu gì đi tìm cũng sẽ thấy ngay thôi.

Camera.

Một khả năng vụt qua trước mắt. Hơi thở Lệ Sơ thoáng dồn dập nhưng cậu vẫn ngồi im bất động, vài ý tưởng sắp bung ra dưới đáy lòng mà đồng thời lý trí cũng liên tục nhắc nhở cậu rằng "Không đời nào".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!