Chương 4: (Vô Đề)

Vốn tưởng màn kịch hài liên hôn này sẽ im hơi lặng tiếng đổ bể chóng vánh, nhưng rồi một sự kiện bất ngờ đã đập tan trạng thái phẳng lặng.

Mẹ Ân đổ bệnh nặng.

Chiều hướng câu chuyện cứ éo le vậy đấy, mẹ Ân bệnh nặng chỉ còn sống được tầm 3 đến 5 năm nữa, dù đã áp dụng các biện pháp chữa trị tiên tiến nhất thì vẫn bất lực trước tiến triển quái ác của căn bệnh. Mà điều khiến mẹ Ân bận tâm đau đáu nhất chính là Ân Thuật.

Vậy là trước ánh mắt lo âu của mẹ Ân, cuối cùng Ân Thuật chịu nhượng bộ, đồng ý kết hôn cùng Lệ Sơ.

Hai nhà mau chóng chọn ngày, dù không tình nguyện mấy Ân Thuật cũng phải bắt tay lo liệu chuẩn bị dần cho lễ cưới. Việc trước tiên phải làm chính là chia tay Quý Văn Đình.

Đề nghị chia tay với Quý Văn Đình, Ân Thuật cũng có áy náy trong lòng. Câu trả lời của Quý Văn Đình rất thú vị, úp mở nước đôi, không đồng ý hẳn cũng không gạt đi hẳn, hắn chỉ bảo: "Để tôi thư thư đã."

Hễ một bên đề nghị kết thúc thì bên kia phải đồng ý vô điều kiện, đây là việc hai người nhất trí từ đầu. Ân Thuật không ngờ mình lại là người nêu ra trước, anh trầm mặc hồi lâu rồi tỏ ý có thể bồi thường cho Quý Văn Đình.

Dứt lời thấy Quý Văn Đình bật cười.

"Bồi thường?" Ngũ quan Quý Văn Đình tinh xảo song rất vênh váo lấn át, cười lên là đáy mắt lại u ám sâu xa, loang vẻ tàn ác mập mờ, "Cậu định bồi thường tôi kiểu gì?"

Ân Thuật nghiêm túc lấy ra một tập tài liệu đẩy sang trước mặt Quý Văn Đình, Quý Văn Đình liếc qua, càng buồn cười hơn: có nhà, có xe, có cả tiền mặt cổ phiếu.

Nhà họ Ân không thiếu tiền, Quý Văn Đình cũng chẳng thiếu tiền.

"Ân Thuật, mình đồng hành tác chiến bao năm nay, kể cả không làm người yêu được thì chí ít cũng là bạn bè. Cái tính cậu nghiêm túc cẩn trọng, đề cao đạo đức, lại còn bướng bỉnh khăng khăng, hồi trước tôi thấy đây đều là ưu điểm, rất thu hút tôi, nhưng giờ mới thấy đống ưu điểm này của cậu cũng sỉ nhục người ta ghê gớm."

Ân Thuật im lặng không đáp, đường nét xương hàm căng ra, anh cũng không nhìn Quý Văn Đình.

"Bồi thường ấy à, mấy cái này thì thôi." Quý Văn Đình đẩy tập tài liệu trở lại, "Chờ tôi nghĩ ra xem muốn đòi gì rồi bảo cậu sau."

Hắn dừng giây lát, nói thêm: "Cơ mà tôi tò mò phết, cậu định là bất kể tôi đòi gì cậu cũng chịu cho đó hả?"

Ân Thuật đáp: "Có thể."

**

Gia đình hai bên nhanh chóng chốt các chi tiết xoay quanh lễ cưới, tất cả đều tán dương tâng bốc cuộc hôn nhân. Từ đầu đến cuối Ân Thuật duy trì cử chỉ đúng mực, không để bất cứ ai phải lúng túng thêm. Anh chăm sóc ba mẹ nhà Lệ tỉ mỉ chu đáo, điều phối các công việc lễ cưới tận tụy trách nhiệm, thể hiện phong thái hoàn hảo mà một alpha nên có.

Ngày cưới chọn vào cuối tuần, phô trương rầm rộ. Lệ Sơ được hướng dẫn thực hiện hết các loại thủ tục, đứng đối diện với Ân Thuật đọc lời thề nguyện và trao nhẫn. Trên sân khấu lộng lẫy tựa mộng ảo, cậu hơi ngẩng đầu trông alpha cao lớn trước mặt mà cứ thấy hoảng hốt, cảm giác chẳng hề chân thật.

Họ hôn nhau giữa tiếng hò reo vỗ tay, Ân Thuật tới gần, khẽ chạm nhẹ một cái lên môi cậu như hoàn thành nhiệm vụ, Lệ Sơ chợt nín thở, hai má đỏ bừng bừng hệt quả táo, chân tay chẳng biết phải để vào đâu.

Tất thảy đều rất hoàn mỹ, hoàn mỹ theo dạng tuần tự đúng quy trình.

Ngay tối ngày cưới cả hai dọn vào căn nhà tân hôn họ Ân chuẩn bị sẵn, một biệt thự yên tĩnh vắng vẻ, hàng xóm xung quanh đều cách rất xa, đảm bảo tính riêng tư cực cao.

Lệ Sơ căng thẳng đi theo Ân Thuật vào nhà, Ân Thuật bước bước nào cậu bám rịt bước đó, ánh mắt thì bồn chồn rục rịch ngó nghiêng tứ phía. Tối trước hôm cưới mẹ Ân dẫn cậu sang đây một lần để cất ít đồ dùng cá nhân vào phòng ngủ chính, cũng đã thăm quan nhà một lượt nên không hề xa lạ.

Nhưng hôm nay quay lại cảm giác đã khác hoàn toàn. Sau này đây chính là nhà của cậu và Ân Thuật, chỉ có hai người họ. Cứ nghĩ vậy là lại lờ mờ có thoáng chờ mong phấn khởi lan ra giữa nỗi hồi hộp.

Lu bu suốt mấy ngày liền, Ân Thuật thấy còn mệt hơn cả làm nhiệm vụ nữa. Anh cởi áo vest khoác ngoài, một tay kéo lỏng cà vạt, cúi xuống lấy đôi dép trong tủ thảy sang cho Lệ Sơ đang đi mỗi tất không.

"Anh đói không ạ?" Má Lệ Sơ đỏ ửng, cậu đứng trong phòng khách, luống cuống bối rối cố gắng bắt chuyện. Đây là giờ phút cậu đã mong ngóng từ lâu, cuối cùng cũng được kết hôn với người mình thích, hệt như đang nằm mơ.

Đại khái chắc bộ dạng cậu giờ cũng giống mộng du, nói xong thì cười ngu ngơ một tiếng, tiếp lời: "Anh, em biết nấu mì Ý ạ."

Trong đám cưới cả hai đều chẳng ăn được gì mấy, đúng là lúc này Ân Thuật đói thật, anh bèn đáp "Được".

Ánh mắt Lệ Sơ sáng bừng lên, cậu nói luôn: "Thế để em thay quần áo, anh đợi em một tí, chốc nữa thôi là có đồ ăn ngay."

Ân Thuật cũng đang định lên gác thay đồ, nghe vậy thì gật đầu, cả hai lần lượt đi về phía phòng ngủ ở tầng 2.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!